"Ta đi một lát rồi về." Vương Di Ngô đứng dậy đi ra, Văn Liên Mục ngồi không hề nhúc nhích, còn rất có nhã ý gọi một ly trà cho mình, tỉ mỉ thưởng thức —— trà của phủ trấn quốc Đại nguyên soái, đương nhiên đều là giai phẩm hiếm có. Cũng như sự tự tin vào phán đoán của mình, niềm tin vào thực lực của Vương Di Ngô cũng không có chỗ phải nghi ngờ. Vương Di Ngô sải chân mà bước, dáng vẻ ung dung. Vô địch cùng cảnh, là yêu cầu Khương Mộng Hùng dành cho hắn, cũng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.