Nếu đúng theo sáng nay, sau khi thổ nạp đạo nguyên, Khương Vọng sẽ đưa Khương An An đi học đường, sau đó đi ra ngoài thành, tiễn đưa Đỗ Dã Hổ.
Đầu năm đi xa nhà không phải là một chuyện nhẹ nhõm, mà tràn ngập chua xót sinh ly tử biệt.
Nhân loại sở dĩ tụ thôn, tụ trấn, tụ thành mà an, ở mức độ rất lớn là vì những dã thú giết không hết kia, thậm chí Hung thú, yêu thú giấu trong sơn dã.
Thành trấn là nơi an toàn, trừ nơi đó ra chính là những quan đạo kia. Cũng không phải nói khắc xuống đạo văn trên quan đạo sẽ không có sơ hở nào, Trang đình không thể cũng không có cách trả giá cực lớn như thế, trên thực tế hiệu quả những trận văn kia đa số là chấn nhiếp.
Thủ đoạn càng hữu dụng là, Trang đình sẽ triệu tập tu sĩ cường đại theo định kỳ quét dọn những con đường này —— gọi là "Cày địa" —— bảo đảm những dã thú không có linh trí hoặc Hung thú trực giác nhạy cảm ghi nhớ nguy hiểm, không dám tùy tiện tới gần.
Lấy thực lực Đỗ Dã Hổ, chỉ cần đi quan đạo, cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
Lúc Khương Vọng đuổi tới ngoại ô, Triệu Nhữ Thành, Lăng Hà đều đã đến đây, ngoài ra không có người nào khác. Trong mấy huynh đệ, tính tình Đỗ Dã Hổ phóng khoáng, bằng hữu nhiều nhất, nhưng gã không thích kiểu nhi nữ nhăn nhăn nhó nhó, cho nên cũng không báo chuyện nhập ngũ cho những người khác, mà là nhờ Lăng Hà thông báo sau.
Trên đất hoang đặt một bàn tiệc rượu, không hề nghi ngờ là thủ bút của Triệu Nhữ Thành.
Khương Vọng móc từ trong ngực ra « Tứ Linh Luyện Thể Quyết » đã sao chép xong, đưa cho Đỗ Dã Hổ.
Đỗ Dã Hổ chỉ lật hai trang liền mắt hổ tỏa sáng: "Lão tam, đồ tốt nha!"
"Ta xem một chút, ta xem một chút." Triệu Nhữ Thành cực kỳ hiếu kỳ lại gần.
Nhưng chỉ nhìn mấy hàng liền quay đầu: "Luyện thể à, vậy rất mệt mỏi."
"Công pháp tốt như vậy!" Đỗ Dã Hổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi hãy nhìn thêm vài lần sẽ không bỏ được."
Mặc dù liếc mắt là nhìn ra bộ công pháp kia là bản Bạch Hổ Luyện Thể Quyết hoàn chỉnh thăng hoa, nhưng gã không hỏi Khương Vọng lấy được từ đâu. Nếu Khương Vọng muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Mỗi người đều có bí mật của mình, thậm chí Khương An An cũng có tâm sự không muốn nói với người, không cần phải dò hỏi.
Gã cũng không có ý nghĩ độc chiếm, bộ công pháp này gã khá yêu thích, càng hi vọng mấy huynh đệ khác không bỏ qua.
Triệu Nhữ Thành khoát khoát tay: "Quá dài, không nhìn."
Đỗ Dã Hổ chuyển hướng Lăng Hà, Lăng Hà lắc đầu: "Hiện tại ta lấy mở mạch ổn định Thông Thiên cung làm chủ, công pháp khác tạm không thể phân tâm."
Tính tình y ổn trọng, một bước một dấu chân. Đạo huân của mấy huynh đệ gộp lại, chỉ còn kém hơn hai mươi điểm đạo huân. Những ngày này y vẫn đang làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ nhập phẩm với thực lực y ứng phó rất gian nan, càng nhiều là cùng các sư huynh đi làm nhiệm vụ chung, bởi vậy lấy được đạo huân cũng cực ít, bình thường được một hai điểm, có đôi khi không thu hoạch được gì. Mặc kệ thế nào, chung quy khoảng cách gã đến siêu phàm càng ngày càng gần.
Khương Vọng thì mỉm cười: "Ta cũng dùng bộ công pháp này luyện thể, chờ chúng ta gặp lại, xem ai tu luyện sâu hơn."
"Kiếm thuật thiên phú ta không bằng ngươi, nhưng tu hành Binh gia này . . . Hắc hắc, ngươi chờ xem đi." Đỗ Dã Hổ thập phần tin tưởng.
"Vậy gặp tại Tân An!"
"Gặp Tân An."
Đám Khương Vọng đi Tân An Thành, tự nhiên là tiến vào quốc đạo viện. Mà Đỗ Dã Hổ đi Tân An Thành, cũng ít nhất phải làm được tướng quân thực quyền trong Cửu Giang Huyền Giáp, mới có thể đi Trang đô diễn võ.
Đối với tưởng tượng tương lai rộng lớn cỡ nào, đều nằm trong lời nói nhàn rỗi của thiếu niên.
Mấy huynh đệ tùy ý ăn vài miếng, tán gẫu vài câu. Ngoài Lăng Hà chưa từng uống rượu, còn lại ba người đều uống ba chén lớn, vì tiệc tiễn đưa, cũng không ai nước mắt dính áo.
Sau đó, Đỗ Dã Hổ nâng chén rượu về hướng tây nam, nhưng không nói gì, chỉ vung vãi.
Tất cả mọi người biết, gã đang cáo biệt ai.
Đỗ Dã Hổ lần này đi Cửu Giang, là từ cửa nam ra, đi quan đạo. Mà đường mòn bên cạnh thông hướng sông Lục Liễu, ngay tại hướng tây nam.
Cửu Giang Huyền Giáp chiêu mộ, từ Binh bộ đến đạo viện đều mở rộng cánh cửa tiện lợi, dù sao chi quân đội này nói là mặt mũi Trang quốc cũng không đủ. Cho nên gã rời đạo viện cũng không cần quá nhiều thủ tục.
Lời nên nói đã sớm nói xong, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng từ biệt.
"Đi đây!"
Cuối cùng, Đỗ Dã Hổ chỉ nói như vậy một tiếng, cõng lên bao phục, tay không tấc sắt lên đường.
Lúc đó, không gió không mưa, tầng mây dần mở.
Mà ngày mùa thu sắp hết.
. . .
Lâm Chính Luân xem như còn cháu chi thứ Lâm thị ở Vọng Giang Thành, gần đây danh tiếng nổi lên.
Đầu tiên là cưới một quả phụ, bị người chế giễu, nhưng gã lại không xem trọng, sau khi cưới vợ chồng ân ái hòa thuận. Không đến mấy ngày, gã mở ra được thị trường dược liệu Phong Lâm Thành, đây là thương nghiệp cực lớn tại Vọng Giang Thành, không thể nghi ngờ vì gã thắng nên được tán thành, càng nhờ vào đó bắt đầu chưởng khống thị trường dược liệu nội bộ Lâm thị.
Nói không chừng chi thứ biến thành đích mạch, chim sẻ thành Phượng Hoàng.
Lúc này mọi người mới biết được, gã cưới quả phụ kia thật không đơn giản. Người ta mang theo đồ cưới! Là cửa hàng dược liệu có thanh danh tốt nhất Phượng Khê trấn.
Ai không biết dược liệu Phong Lâm Thành đều đến từ Phượng Khê trấn? Mà trong Phượng Khê trấn, tiệm thuốc Khương thị xa gần nghe tiếng, xem như đứng đầu. Đương nhiên, bây giờ cũng đổi thành họ Lâm.
Lúc trước Lâm thị tìm cách chen vào thị trường dược liệu Phong Lâm Thành, nhưng tiến triển gian nan, không ai ngờ Lâm Chính Luân mở ra lối riêng, dựa vào một cọc hôn sự mà phá cục. Cũng làm cho không ít người hậu tri hậu giác hối hận, dù sao quả phụ kia tư sắc không tầm thường, càng không nói đến có ích lợi như vậy?
Trên Vọng Giang Lâu ở Vọng Giang thành, ngồi bên trong nhìn ra xa xa, Thanh Giang mênh mông cuồn cuộn như giao long bơi qua trong đáy mắt.
Lâm Chính Luân ngồi tại chủ vị, nâng ly cạn chén với đám hảo hữu mới quen, nghe đám người đang ngồi vỗ mông ngựa, đắc ý biết bao.
Cạch cạch cạch.
Thanh âm lên lầu nghe rõ ràng như thế, Lâm Chính Luân quay đầu lại, đang muốn nhìn xem là ai không có ánh mắt như thế, Lâm đại quan nhân gã rõ ràng đã bao tầng này.
Vừa nhìn, đám người ngồi chung với gã đã nhao nhao đứng dậy.
"Lâm thiếu gia."
"Lâm thiếu gia!"
Thiếu gia họ Lâm có rất nhiều, nhưng có thể khiến nhiều nhân vật máu mặt như vậy đang ngồi phải đứng cúi đầu khom lưng, thì chỉ có một. Đó chính là con trai trưởng tộc trưởng Lâm thị, Lâm thị đã xác định tộc trưởng tương lai, Lâm Chính Lễ.
Lâm Chính Luân theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng cưỡng ép kềm chế, ngồi tại chỗ, lại cười nói: "Chính Lễ đệ, hôm nay sao rảnh rỗi đến Vọng Giang Lâu vậy? Ta đã bao tầng này, các ngươi tùy ý vui chơi là được, chi tiêu đều ghi vào trương mục ta."
Đúng vậy, nếu luận bối phận, gã là huynh trưởng vị Lâm thiếu gia này. Trước kia vị trí thấp không có gì để nói, bây giờ bằng vào công lao thật lớn đưa thân đích mạch, nếu luận bối phận, số ghế hàng đầu phải có mặt gã.
Cho dù gã không thể tranh với Lâm Chính Lễ vị trí kế thừa tộc trưởng Lâm thị, nhưng gã đang nắm giữ toàn bộ chuyện làm ăn dược liệu của gia tộc, tự nhiên là có lực lượng ngồi nói chuyện.
Lời vừa nói ra, nhóm con ông cháu cha theo sau Lâm Chính Lễ đều cười. Bọn họ đều là con trai quyền quý, cho dù cười đến không hiểu thấu, Lâm Chính Luân cũng không dám nói gì.
Ngược lại Lâm Chính Lễ lại bình thản cực kì, gã còn chắp tay thi lễ với Lâm Chính Luân một cái: "Chính Luân ca khách khí."
Dưới Lâm Chính Luân ân cần mời, Lâm Chính Lễ cười nói: "Cho tới nay cũng không có cơ hội, hôm nay thật xảo ngộ. Tiểu đệ đang có chút chuyện muốn nói với huynh trưởng."
Lâm Chính Luân có chút tự đắc nhìn quanh một phen, ý là các ngươi nhìn đi, tộc trưởng tương lai Lâm thị còn phải tôn trọng ta đấy.
Trong miệng lại dụng tâm khiêm tốn nói: "Chính Lễ đệ khách khí, có lời gì cứ nói đừng ngại. Vi huynh hơn tuổi cũng không nhiều, cũng chỉ có chút trải nghiệm có thể nói cho đệ nghe."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Chính Lễ cười cười: "Chuyện kinh doanh dược liệu Phong Lâm Thành bên kia đã củng cố xong chưa?"
Vấn đề này gãi đến chỗ ngứa, Lâm Chính Luân cười ha ha: "Vi huynh xuất mã, há có đạo lý làm không xong. Chính Lễ đệ ngươi lại nhìn xem, dùng không đến hai ba năm, toàn bộ dược liệu khu vực Phong Lâm thành, gần như thuộc Lâm thị chúng ta."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lâm Chính Lễ liên tục gật đầu: "Đã vậy, huynh trưởng cũng có thể an tâm đi Thu Viên tĩnh dưỡng rồi."
"Đúng vậy!" Lâm Chính Luân đầu tiên vô thức phụ họa một câu, chợt kịp phản ứng: "Cái . . . Cái gì?"
Cái tên Thu Viên nghe êm tai, lại là nơi dành cho lão nhân cô độc trong tộc, Lâm Chính Luân gã còn trẻ, sao phải đi dưỡng lão rồi?
"Chính Lễ đệ đừng đùa vậy chứ." Lâm Chính Luân gượng cười nói.
Lâm Chính Lễ thu liễm dáng tươi cười: "Ta chưa từng nói đùa. Phần dược liệu này, ta tự mình tiếp nhận."
Đám công tử ca theo y lên lầu lại cười, tiếng cười kia rất nhẹ, nghe lại rất nặng.
Ngày mùa thu gió thổi phất qua mặt nước Thanh Giang, lại lọt vào trong Vọng Giang Lâu, thổi tới trên thân Lâm Chính Luân.
Gã ý thức được gã không thể kháng cự.
Lúc này gã mới thấy lạnh.
Thì ra đã là cuối thu, gã nghĩ.