Mục lục
Xích Tâm Tuần Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì? Kiểm tra gian lận? Còn trốn học? Còn không nghe lời quản giáo?"

Tại trường tư thục tên là Minh Đức đường, Khương Vọng vừa sợ vừa giận.

Hôm qua nghe An An nói giáo viên muốn gặp hắn là huynh trưởng An An, hắn liền thấp thỏm trong lòng. Bởi vì rất dễ liên hệ đến chuyện Phương Trạch Hậu uy hiếp.

Nếu như Phương gia làm một chút tiểu thủ đoạn, tỉ như vận dụng quan hệ khiến An An bị trường tư thục cho nghỉ học, hắn đúng là không có biện pháp gì để đối phó.

Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện bỏ tiền mời gia sư cho An An.

Nhưng hắn nghĩ muốn nứt đầu cũng không ngờ, giáo viên Khương An An muốn gặp hắn, là vì Khương An An biểu hiện không tốt.

Khương Vọng cảm thấy hoang đường cực lớn.

Giáo viên giảng bài, đánh bàn tay, phạt đứng, phạt chép sách, đều là chuyện thường xảy ra. Chưa từng nghe nói giáo viên lại bó tay với học sinh. Không thấy Khương Vọng hắn bái nhập nội môn đạo viện, còn bị Tiêu mặt sắt nhìn chằm chằm bắt chép Đạo Kinh sao?

Chỉ có học sinh không nghe lời, mới bị giáo viên yêu cầu gặp gia trưởng.

"Ngươi xem một chút đi." Lão tiên sinh Minh Đức đường ném qua một chồng sách: "Ta phạt nó chép thiên văn tự, ngươi xem nó chép cái gì?"

Khương Vọng tiếp nhận, nhìn một chút, đang muốn nói không có vấn đề, nội dung đích thật là thiên tự văn. Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, nội dung đích thật không sai, nhưng bút tích lại có hơn bảy tám loại.

Nói cách khác, Khương An An bị tiên sinh bắt chép phạt, lại gian lận hoàn thành.

Khương Vọng hắn bị Tiêu mặt sắt bắt chép phạt Đạo Kinh một trăm lần, cũng không tính nhờ người hỗ trợ, mà chính mình thành thành thật thật, từng chữ từng chữ chép ra, tốn bao nhiêu đêm.

Làm sao Khương An An lại suy nghĩ hoạt bát như vậy?

"Nó làm bài kiểm tra cũng gian lận?" Khương Vọng run rẩy hỏi.

"Lúc tiểu khảo lại làm giúp người khác, bị ta bắt được tại trận." Lão tiên sinh nói đến đây, thanh âm lập tức tăng lên: "Chính nó kiểm tra còn không qua! Dựa vào cái gì?"

Khương An An ngay bên cạnh, buông thõng cái đầu nhỏ, một bộ dạng đáng thương bị trách mắng, nhưng cặp mắt to kia lại vụng trộm liếc nhìn biểu lộ của Khương Vọng. Mỗi khi Khương Vọng nhìn qua, nó lập tức cụp ánh mắt xuống.

Trong gian phòng lúc này còn có một tiểu nữ hài, lúc này đang đĩnh đạc ngồi trên một cái ghế chơi. Đoán là bạn học mời Khương An An hỗ trợ gian lận . . . Thái độ này cũng quá phách lối đi!

Cô bé này da trắng nõn nà, mặt mày tinh xảo, dù chưa nảy nở, đã có thể thấy được là phôi mỹ nhân. Duy chỉ có cái mũi nhỏ kia nhô lên rất cao, lộ ra quá mức kiêu ngạo. Đồ mặc trên người, đều có giá trị không nhỏ, hiển nhiên dáng vẻ là một Hỗn Thế Tiểu Ma Nữ.

Người như vậy . . . Có thể trông cậy vào Khương An An kiểm tra cũng thất bại giúp nó gian lận, có thể là đứa bé ngoan thích học tập sao?

Khương Vọng tự nhủ phải tỉnh táo, muội muội của hắn, hướng nội điềm đạm nho nhã nhu thuận đáng yêu, ở trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó. . . Hiểu lầm cái quỷ à! Bằng chứng như núi rồi!

Khương Vọng nắm lấy tay Khương An An, quay đầu đi ra bên ngoài: "Đi về nhà với ta!"

Có câu huynh trưởng như cha, mà con không dạy, lỗi tại cha. Hắn quyết định hôm nay phải thể hiện ra uy nghiêm gia trưởng. Tiểu nữ hài rụt rè lúc trước, ngắn ngủi mấy tháng đã biến thành như vậy? Hắn quyết định phải cố đánh nó một trận, tối thiểu cũng phải đánh bàn tay mười cái, trong học đường bị đánh quá mất mặt, cho nên phải dẫn về nhà đánh.

Ân. . . Đánh ba lần đi, ba lần cũng rất ác độc, đủ đau rất lâu.

Lúc này Hỗn Thế Tiểu Ma Nữ kia còn nhảy dựng lên vẫy vẫy tay, giòn tan nói: "An An gặp lại!"

Một tay Khương An An bị Khương Vọng nắm kéo ra ngoài, nó đã sớm ý thức được không ổn, ngoan ngoãn nửa ngày. Lúc này nghe bằng hữu gọi, một cái tay khác tiện tiện sợ sợ nâng lên chuẩn bị vẫy lại.

Khương Vọng dùng sức kéo một cái, cắt ngang đoạn cáo biệt hữu nghị này.

Từ Minh Đức đường đi ra mấy bước, dọc theo đường phố Huyền Vũ đi về phía nam, sẽ đi qua cửa hàng thịt dê Thái Ký.

Ngửi được mùi thịt dê, Khương An An cố ý khục một tiếng. Ngày xưa chỉ cần một ánh mắt của nó, thậm chí chỉ cần hít hít mũi, Khương Vọng sẽ dừng lại, dẫn nó vào.

Nhưng hôm nay Khương Vọng lôi kéo nó, đi qua nhìn không chớp mắt.

Khương An An hiểu rõ, ca ca thật sự đang tức giận.

Phía trước quẹo trái, đi vào đường Thanh Mộc, đường Thanh Mộc tiến tới hướng đông, đi đến cuối đường, chính là hẻm Phi Mã. Trong hẽm Phi Mã có nhà của bọn hắn.

"Ca. . ." Khương An An hô.

Nhưng Khương Vọng không đáp.

"Ca. . ." Khương An An nhẹ nhàng lắc lắc tay hắn.

Khương Vọng hừ một tiếng, bày tỏ thái độ tức giận của mình.

Lúc này vừa vặn đi đến cửa nhà, Khương An An ba ba nói: "Ca, để muội mở cửa, muội có mang chìa khoá!"

Khương Vọng mở khóa, đẩy ra sân nhỏ, buông tay An An một mực nắm ra, thanh âm cố lạnh: "Đi vào."

Hắn không thể để cho Khương An An coi việc này có thể dễ dàng bỏ qua, tiểu hài tử bốn năm tuổi đang chậm rãi hình thành tính cách, nhất định phải cho nó một bài học.

Tay nhỏ Khương An An kéo kéo tay Khương Vọng, thấy hắn xác thực không muốn nói nhiều, mới chán nản rủ xuống.

Nhưng nó chợt nghĩ tới cái gì, tinh thần hăng hái, lập tức chạy đến phía trước.

Khương Vọng theo ở phía sau vào phòng ngủ, chỉ thấy Khương An An chạy thẳng đến chiếc giường nhỏ của nó.

Khương Vọng đang muốn quát bảo nó ngừng lại.

Thường ngày Khương An An chỉ cần có chuyện gì không muốn làm, sẽ leo lên giường hô: "Ai nha muội buồn ngủ quá, muội đi ngủ nha." Là có thể nhẹ nhõm lừa dối quá quan.

Nhưng Khương An An đột nhiên cúi thấp người, thân thể nho nhỏ chui vào dưới giường.

Trốn đến gầm giường thì ta đánh không được ngươi sao? Khương Vọng kém chút bật cười, tiện tay cầm cây chổi cạnh cửa, ngăn trước giường nhỏ của An An.

Nhưng An An rất nhanh chui ra, nó ôm theo một cái hộp gỗ nhỏ, ở gầm giường cọ một hồi, khuôn mặt nhỏ đã xám xịt.

Hai tay nó cầm hộp gỗ nhỏ cũ kỹ giơ cao, nhảy cẫng lên nói: "Cái này cho huynh!"

Khương Vọng tựa cây chổi vào hộc tủ bên cạnh, nửa tin nửa ngờ tiếp nhận hộp gỗ nhỏ:

"Thứ gì đó?"

Hắn mở ra cái hộp gỗ nhỏ này, thế là nhìn thấy trong đó chồng chất cùng một chỗ bạc trắng, vàng ròng, trân châu, đầy rẫy châu quang.

Trong lòng Khương Vọng siết chặt, hắn giơ hộp gỗ, thanh âm nghiêm khắc trước nay chưa từng có: "Ở đâu ra?"

Khương An An chưa hề thấy vẻ mặt ca ca đáng sợ như thế, lập tức hoảng hốt, méo miệng, ô ô nói: "Muội ... Muội kiếm!"

"Kiếm?" Khương Vọng run rẩy tay: "Làm sao kiếm được?"

Hắn ném hộp gỗ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm: "Nói!"

Ánh sáng vàng, tia sáng trắng, châu quang, tán đầy đất.

Khương An An bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên: "Làm bài kiểm tra giùm . . ."

"Giúp bạn học làm bài kiểm tra lại có nhiều tiền như vậy?"

Khương An An thút thít: "Thanh Chỉ. . . Thanh Chỉ có nhiều tiền. Muội giúp nó làm bài kiểm tra, nó cho muội tiền."

Khương Vọng cảm thấy tâm mình treo trên cao đang chậm rãi hạ xuống.

Hắn bắt đầu hối hận, vừa rồi dáng vẻ quá hung dữ.

Hắn ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy bả vai nhỏ của Khương An An, nó giống như đồ sứ tinh xảo, giống như chỉ cần hơi không chú ý bảo vệ sẽ bể nát.

"Trong nhà cần muội kiếm tiền à?" Khương Vọng nhìn nó, đưa tay lau nước mắt của nó: "Ca ca có tiền, có nhiều tiền, muội hiểu không?"

Khương An An ô ô nói: "Huynh không phải đi mượn tiểu bạch kiểm tiền mua nhà sao? Vay tiền thì cần phải trả. . ."

Khương Vọng chợt nhớ tới, ngày đó đến hỏi Triệu Nhữ Thành muốn bạc muốn nhà, hắn ôm An An cùng đi.

Tiểu An An đáng thương, rương nhỏ được nó cẩn thận từng li từng tí bưng ra, bị ném trên mặt đất, nó sẽ rất khổ sở?

Khương Vọng nhìn nó, nước mắt xám xịt chảy xuôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ rửa màu tuyết trắng.

Khương Vọng thấy mũi chua chua.

Lòng hắn bỗng nhiên vô cùng mềm mại, lại muốn nát nhừ.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK