Bên kia đầu phố có một bóng lưng yếu điệu. Mái tóc rủ xuống như thác nước, che đi vòng eo uyển chuyển kia, đuôi tóc nhẹ nhàng tựa vào cái mông tròn trịa vểnh cao. Đây quả thực là một bóng lưng làm rung động lòng người. Nhìn bóng lưng này, mọi người lập tức hiểu được sự thiết tha trong tiếng gọi của nam tử trán cao kia. Trong ánh mắt chăm chú của gần như tất cả mọi người, nữ tử đó xoay người lại. Một tiếng thở dài. Trúc Bích Quỳnh nghe thấy chính mình thở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.