Nồng vụ không thể che chắn ánh sáng đỏ rực rỡ, lúc đó Triệu Nhữ Thành vừa từ dưới đất bò dậy, du hồn vừa chen chúc tới cơ hồ muốn bao phủ y.
Mà Đỗ Dã Hổ đã đến!
Gã thậm chí không cần hoạt động, bị nồng đậm lực lượng khí huyết xông lên, du hồn gần đó nhao nhao tán loạn.
Đỗ Dã Hổ dứt khoát đến cực điểm, nắm chặt cổ áo Triệu Nhữ Thành, mang theo y vọt tới cạnh Lăng Hà.
Ăn một trảo của oán quỷ, khiến mấy ca ca lo như lửa đốt, Triệu Nhữ Thành lại giống như không bị thụ thương, tức giận hét lên: "Uy uy uy, ta có thể tự đi!"
Đỗ Dã Hổ không quan tâm, chạy đến nửa đường, mới ném Triệu Nhữ Thành ồn ào không ngừng về phía Lăng Hà, đồng thời quay người, nắm đấm bọc lấy nồng đậm lực lượng khí huyết, hung hăng đánh tới hướng oán quỷ.
Không nói đến Lăng Hà bay lên không tiếp được Triệu Nhữ Thành, chỉ nói đến nắm đấm Đỗ Dã Hổ.
So với kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, gã tu quyền pháp không đủ cao minh, cho dù ở ngoại môn đạo viện cũng không nổi bật. Nhưng được gã sử ra, liền phá lệ bạo liệt.
Một quyền này không phải tìm khe hở mà vào, mà chính là đón móng vuốt cực lớn của oán quỷ, lấy mạnh đụng mạnh, lấy công đối công. Quả nhiên cực kỳ cương mãnh.
Nắm đấm thép giống như lực lượng khí huyết thực chất bao vây lấy, cùng cự trảo màu xanh đen ầm ầm đụng nhau, lại nhất thời rơi vào giằng co.
Chính vào lúc này, Khương Vọng thả người lướt qua, ánh kiếm đột nhiên lóe lên, đã cắt vỡ con mắt còn lại của oán quỷ.
"Rút!"
Khương Vọng đắc thủ liền đi xa, Đỗ Dã Hổ cũng thả người nhanh chóng thối lui.
Mà oán quỷ bị mù càng thêm cuồng bạo, một đôi cự trảo điên cuồng nắm, bắt loạn, quấy đến gió mạnh khuấy động chung quanh.
Thấy thế công nó hơi giảm, Khương Vọng lần nữa cong người lên, trường kiếm từ không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, nhẹ nhàng như lá rụng, tung bay đến trên móng phải oán quỷ, cơ hồ im ắng. Nhưng lúc va chạm với móng vuốt sắc bén màu xanh đen, bỗng bộc phát ra tiếng thét không gì sánh kịp.
Kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, sát pháp thức thứ ba.
Chỉ một kiếm, móng phải oán quỷ đã bị chém đứt.
Khương Vọng không ham chiến, thậm chí vừa ra kiếm xong đã bắt đầu rút lui.
Oán quỷ mất đi thị giác, chỉ có thể liều mạng phát tiết với không khí trước người, mà lúc này Đỗ Dã Hồ thiêu đốt hừng hực khí huyết đã nhảy lên thật cao sau lưng nó, gã lấy tay trái ôm tay phải, hai tay như vung chùy, hung hăng đập xuống đầu lâu dữ tợn của oán quỷ.
Ầm!
Khí Huyết Lang Yên vốn khắc chế quỷ vật, chớ nói chi một kích này hung mãnh cỡ nào. Nắm đấm được tầng tầng lực lượng khí huyết bao phủ, lập tức khiến đầu oán quỷ nổ tung!
Đỗ Dã Hổ không tránh kịp, bị uế máu màu xanh đen tưới ướt một thân, nhưng lại cấp tốc bị khí tức huyết lực đốt sạch.
Mãi cho đến khi tàn thân oán quỷ không đầu đổ xuống, hồng quang trên thân Đỗ Dã Hổ mới thu liễm lại, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Khương Vọng nhảy vọt đến cạnh Đỗ Dã Hổ, đỡ lấy gã: "Hổ ca, cái này. . ."
Khí huyết, là căn bản của con người. Khương Vọng bây giờ ngưng tụ đạo nguyên, cũng muốn bắt đầu cung cấp vận chuyển cho khí huyết. Đỗ Dã Hổ lúc trước cường đại, mỗi một giây đều đang thiêu đốt chính mình. Gã cũng không phải võ giả chuyên tu võ đạo, căn bản không khóa lại được khí huyết bàng bạc như thế. Một trận chiến này, gã ít nhất phải dưỡng năm năm, mới có thể khôi phục.
Tu hành bắt đầu lại trong năm năm, sao mà dài dằng dặc! Chớ nói chi là đến tuổi nhất định thì khí huyết bắt đầu suy bại. Một bước chậm, cả đời chậm, điều này mang ý nghĩa từ nay về sau gã sẽ càng cách biệt siêu phàm.
Nhưng Đỗ Dã Hổ lúc trước vẫn không chút do dự, không chút chần chờ. Sống chết trước mắt căn bản không nghĩ được nhiều như thế, mà lựa chọn theo bản năng, càng có thể nghiệm chứng bản tâm.
"Chuyện nhỏ." Đỗ Dã Hổ âm thầm điều chỉnh khí tức, khôi phục một chút khí lực, một tay đẩy Khương Vọng ra: "Lão Tử còn chưa tới mức đi không được. Đi thôi, trung cung nơi đó chắc sẽ càng thêm hung hiểm."
Lăng Hà cố nhiên là tràn đầy lo lắng, nhưng lúc này cũng không tiện nhiều lời. Cõng Triệu Nhữ Thành đi, sau đó tiến lên cạnh thân thể oán quỷ nhặt lên bội kiếm của mình, yên lặng bảo vệ bên cạnh Đỗ Dã Hổ.
Lúc trước y cũng có thiêu đốt khí huyết, nhưng chỉ chút ít, cũng không ảnh hưởng căn cơ. Cho nên vẫn còn lực lượng liều mạng.
Khương Vọng xem như chiến lực mạnh nhất hoàn hảo nhất trong bốn người hiện tại, đương nhiên phải gìn giữ linh hoạt, để tùy thời xuất thủ. Cho nên hắn chỉ rút kiếm đi phía trước, cũng không có ý phụ một tay.
Ngược lại chỉ có Triệu Nhữ Thành còn lẩm bẩm phàn nàn không ngừng: "Vẫn là lão đại tri kỷ. Lão hổ tay chân vụng về, thật là, mang theo ta giống như xách gà con. Nếu như bị Diệu Ngọc cô nương thấy, hình tượng oai hùng của ta há không bị hủy trong chốc lát?"
Diệu Ngọc là cô nương nóng bỏng nhất tại Tam Phân Hương Khí Lâu, cũng là toàn bộ Phong Lâm Thành. Triệu Nhữ Thành vì muốn được cạnh nàng, đã quăng hơn ngàn lượng bạc tại Tam Phân Hương Khí Lâu, đến nay còn chưa đạt được mục đích.
Đỗ Dã Hổ không rên một tiếng, cũng không phải là không muốn đánh tơi bời y, hoặc là chí ít mắng y dừng lại, nhưng bây giờ không có khí lực.
"Được rồi." Khương Vọng không nhịn được nói: "Nơi này trừ du hồn không có thần trí, chính là oán quỷ thần trí hỗn loạn, ngươi muốn hình tượng cho ai xem?"
Triệu Nhữ Thành ngược lại càng hưng phấn, y dựa vào lưng Lăng Hà, khoa tay múa chân: "Lỡ một phần vạn nữ quỷ xinh đẹp nào đó đang trốn tránh rình xem ta thì sao? Ban đầu có một cọc diễm ngộ thật tốt, còn được ngâm nước nóng, tổn thất này lão Hổ gánh nổi sao?"
Đỗ Dã Hổ cơ hồ bệnh muốn sắp chết ngồi dậy, nổi lên một tia dư lực muốn đánh nổ cái miệng thiếu gia hỏa kia.
Lăng Hà đã hành động trước khi gã bộc phát, trở tay dùng chuôi kiếm đâm lên một cái.
"Híz-khà-zzz. . ." Triệu Nhữ Thành hít một hơi lãnh khí, lập tức khí diễm toàn bộ tiêu tán.
. . .
. . .
Lại nói tới phía sau bức tường sương mù dày đặc chỗ Vương Trường Tường kia, là vị trí trung tâm Tiểu Lâm trấn, cũng chính là trung cung Cửu Cung Trận.
Một vòng xoáy khổng lồ đang chậm rãi chuyển động. Quang cảnh cũ nơi này đã nhìn không ra hình dáng ban đầu, hết thảy đều tiêu thất trong vòng xoáy này. Trừ vòng xoáy ra, cái gì cũng không có. Trung tâm vòng xoáy là một màu đen thuần túy, giống như có thể hút ánh mắt người vào trong, ai cũng không thể thoát khỏi.
Đứng bên cạnh vòng xoáy là bốn tên tu giả khí tức thâm hậu, từng kẻ đạo nguyên dồi dào. Tất cả đều mang áo bào đen, nhìn không chớp mắt.
Mà phía trước vòng xoáy không xa, có một gian phòng đã bị nện đến nát nhừ, không còn lại gì, chỉ còn lại một bức tường gạch.
Nữ nhân váy đỏ nghiêng người dựa vào bức tường này, thần sắc lười biếng.
Trên người nàng che phủ kín kẽ, lại vẫn cứ làm cho người ta cảm thấy vô tận dụ hoặc. Nàng cầm nột cái gương nhỏ hình bầu dục, trong gương chiếu rọi không phải dung nhan xinh đẹp của mình, mà là thân ảnh những oán quỷ đang chiến đấu trong Cửu Cung Trận.
"Đệ tử đạo viện Phong Lâm Thành lần này cũng chả có gì đặc biệt. Chỉ có tên kia dùng mấy chiêu kiếm thuật không tệ lắm." Nữ nhân váy đỏ lẩm bẩm, lật tay thu hồi tấm gương.
"Được rồi, đã đến giờ. Sớm biết thuận lợi như vậy, ta đi ngủ trưa thêm một lát." Nữ nhân váy đỏ thướt tha vừa đi vừa ngáp: "Buồn ngủ quá. . ."
Đi đến trước vòng xoáy thần bí này, nét mặt của nàng mới thoáng nghiêm túc lại, nghiêng người theo quy củ hành lễ: "Cung thỉnh trưởng lão."
Bốn tên tu sĩ áo bào đen cũng theo nàng khom mình hành lễ.
Thế là trong sương mù dày đặc kia đi tới một lão giả tóc trắng. Khuôn mặt lão nhăn như vỏ cây già, con ngươi cũng đục ngầu, lưng còng, thậm chí đi lại tập tễnh.
Nhưng lão từng bước một đi tới, lưng từng tấc từng tấc thẳng lên, khí thế cả người không ngừng tăng vọt.
Lão cũng không để ý tới đám người nữ tử váy đỏ, chỉ nhìn chằm chằm vòng xoáy kia, giống như nhìn chằm chằm cuộc sống mình, ánh mắt vô cùng thành kính.
Đợi lão đi đến trước vòng xoáy, khí thế đã như vực sâu biển lớn, ép người không thở nổi.
Nữ tử váy đỏ cúi đầu thấp hơn.
Lão nhân tóc trắng co ngón áp út vào đầu ngón tay, ngón cái ngón trỏ ngón giữa thành hình tam giác áp vào tim, nhẹ tụng; "Dưới đáy Vong Xuyên, vực sâu Hoàng Tuyền. Tôn thần hàng thế, chiếu sáng nhân gian."
Sau đó móc ra một thanh dao găm bạch cốt, dứt khoát cắm trên đỉnh đầu mình, cả người thẳng tắp rơi xuống trong vòng xoáy kia.