Mục lục
Xích Tâm Tuần Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tồn tại ở chỗ sâu cửu u, Quỷ Môn Quan đại biểu cho giao giới sinh tử, lại xuất hiện ở dương thế.

Như vậy, nồng vụ kia từ đầu đến cuối không cách nào tán đi cũng có thể giải thích. Sương mù kia cũng không phải là người làm, mà là thiên địa pháp lý tự nhiên ngưng tụ thành.

Bởi vì âm phủ và trời xanh, cả hai không thể gặp gỡ. Quỷ Môn Quan xuất hiện tại dương thế, tất nhiên phải che giấu.

Những du hồn kia tụ tập ở đây, hơn xa số lượng người sống tại Tiểu Lâm trấn đã biến thành du hồn, cũng đã biết rõ nguyên nhân. Du hồn dựa vào Quỷ Môn Quan, điều này không liên quan đến bản năng thần trí. Toàn bộ du hồn tại Phong Lâm thành vực, đại khái đều tụ tập ở đây. Mà có thể suy đoán, chỉ cần Quỷ Môn Quan này còn tồn tại, du hồn tụ tập sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh!

Thế nhưng Quỷ Môn Quan sao lại xuất hiện ở đây?

Ngụy Nghiễm cơ hồ không chút do dự, lúc biết rõ phía sau ba chữ Quỷ Môn Quan kia là gì, từ trong ngực y rút ra một thanh tin hương màu đỏ tươi, kiểu dáng cổ sơ, đưa tới trước Triệu Lãng: "Nhanh!"

Y đương nhiên luôn mang theo đá lửa, thậm chí cũng không lạ với Hỏa hành đạo thuật. Nhưng dù sao không nhanh bằng Triệu Lãng.

Cộng tác với Ngụy Nghiễm nhiều năm, ăn ý đương nhiên không cần phải nói. Ngay lúc tin hương đưa tới, hai ngón tay Triệu Lãng chà xát, một ngọn lửa nhảy lên trên tin hương, trong thời gian cực ngắn đốt hết sạch thanh tin hương không nhỏ này.

Đến lúc này, sắc mặt gã có chút khó coi hỏi: "Trên người ngươi chỉ có một thanh như thế à?"

Tin hương trong quân Trang quốc chia làm ba loại đen đỏ vàng, chỉ nhân vật có địa vị nhất định mới có thể có được, là vật phẩm hiếm có. Tin đen đốt, cả nước tử chiến, toàn bộ Trang quốc người có tư cách đốt tin đen cũng không có mấy ai.

Tin vàng đốt, đại biểu người đốt tin hãm tuyệt cảnh.

Mà tin đỏ này, thì đại biểu cho nguy hiểm diệt thành mất đất.

Tin đỏ đốt, toàn bộ Phong Lâm Thành biết sẽ chấn động, thậm chí sẽ kinh động Ngụy Khứ Tật.

Bây giờ thành vệ quân cùng Tập Hình ty Phong Lâm thành đã bị kiềm chế, Ngụy Khứ Tật tọa trấn phủ thành chủ, đã là rút dây động rừng. Cho đến hiện tại không có bất kỳ du hồn, địch nhân nào xuất hiện ngoài Tiểu Lâm trấn, có đáng để Ngụy Khứ Tật tự mình đến một chuyến không? Nếu một khi Ngụy Nghiễm phán đoán sai lầm, bởi vì Ngụy Khứ Tật xuất động mà dẫn đến Phong Lâm Thành xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm này, gã gánh không nổi?

Nhưng những vấn đề này không cần phải suy nghĩ, do trước mặt là ba chữ kia.

Bởi vì. . . Đó là Quỷ Môn Quan.

Xuất hiện vô số trong truyền thuyết, ẩn ẩn là thần thoại

Trên thực tế, ở trước mặt đột ngột cháy lên hư ảnh tin đỏ, đường đường đứng đầu một thành, Ngụy Khứ Tật đã không chút do dự đột ngột từ mặt đất nhảy lên!

Gã xông lên không trung, cả người quấn trong một đoàn gió lốc, điên cuồng gào thét bay về hướng Tiểu Lâm trấn.

Cơ hồ cùng lúc đó, Đổng A đang tĩnh tu cũng bỗng nhiên mở hai mắt ra. Không cần nói gì, trong Phong Lâm Thành đều phải có một cường giả cấp bậc này tọa trấn, Ngụy Khứ Tật đã đi, y không thể rời đi.

Người khác không động, nhưng thanh âm uy nghiêm đã truyền ra bên ngoài: "Truyền lệnh đến tất cả đệ tử, không cần biết đang thi hành nhiệm vụ gì, hoặc là tu hành gì, trước tiên bỏ dở, trở về Phong Lâm Thành!"

Quả thật bồi dưỡng đạo viện là hi vọng của Trang quốc, trước đó có thời gian dài dằng dặc để trưởng thành. Nhưng lúc quốc thổ nguy cấp, mỗi người đều phải chiến.

Mà phó viện trưởng Tống Kỳ Phương đang ở trong đạo viện, đang khoanh chân ngồi trước lò luyện đan, trong tay nhẹ lay động quạt hương bồ, chiếu cố hỏa hầu. Một tiếng thở dài rất thấp: "Lão Lạc."

. . .

Trong Tiểu Lâm trấn, Ngụy Nghiễm đốt lửa tin đỏ xong cũng không dừng lại, ngược lại lập tức trường đao chém ngang, ánh đao sắc bén cơ hồ vạch phá không khí, sau đó tiêu tán trên cổng chào kia.

Đúng vậy, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất, không có một tia gợn sóng.

Sau đó công kích cũng là như thế, không cần nói là liệt hỏa hay là gió bão, bất kỳ đạo thuật gì bay tới, đều là đá chìm đáy biển. Lăng Hà thậm chí phóng bội kiếm của mình qua, thế nhưng cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Thật giống như nó không tồn tại, không chỉ nó không tồn tại, tất cả vật tiếp xúc với nó, cũng không tồn tại.

Hoàng A Trạm đứng trước Quỷ Môn Quan do dự hồi lâu, gã phi thường tự tin với nước tiểu đồng tử của mình, nhưng nhìn thấy chuôi kiếm Lăng Hà cũng biến mất, phi thường tiếc nuối lựa chọn từ bỏ.

"Vòng xoáy này . . . Hẳn là kết nối âm phủ. Mượn nhờ nhiều oan hồn uổng mạng nơi này . . . Công kích của chúng ta, toàn bộ rơi vào trong âm phủ, mà không hiện thế." Vương Trường Tường nhíu mày, phân tích: "Xuất hiện trước mặt chúng ta, đây chính là hư ảnh Quỷ Môn Quan, thậm chí hư ảnh cũng chưa ngưng tụ ra."

Cũng chưa ngưng tụ ra?

Kiểu chữ trên tấm biển kia, Khương Vọng đã gặp trong Thái Hư Huyễn Cảnh, biết đó là đạo văn, là văn tự trình bày thiên địa pháp lý. Hắn một mực đang suy nghĩ Quỷ Môn quan xuất hiện tại Tiểu Lâm trấn đại biểu cho cái gì, cho tới giờ khắc này nghe Vương Trường Tường phân tích, hắn mới sợ hãi cả kinh.

Như vậy, hư ảnh Quỷ Môn Quan chân chính lúc nào mới có thể ngưng tụ ra, theo phương thức gì? Mà cuối cùng nó đến nơi này, mang đến cái gì?

Mọi người rất nhanh có đáp án.

Du hồn tràn ngập trong Tiểu Lâm trấn khó mà đếm hết, một đường giết không hết, trừ không dứt, lúc này chen chúc đến, tề tụ ở trung tâm.

Một đoàn người không lo được cái khác, chỉ có thể lặp lại chiêu cũ, rời khỏi một khoảng cách, lấy Hỏa hành đạo thuật vạch ra một vòng, tử thủ.

Nếu có người có thể xuyên qua sương mù từ không trung quan sát, là có thể trông thấy vô số du hồn đang bị lực lượng nào đó thu hút vọt tới, du hồn trùng trùng điệp điệp như dòng sông, trăm sông chảy xiết vào biển.

Mà các đệ tử đạo viện Phong Lâm thành, cùng với Ngụy Nghiễm, Triệu Lãng, tựa như đá ngầm bị nước sông cọ rửa, khổ sở.

Không thể di động, không thể phản kháng, cũng không biết cuối cùng là gì!

"Toàn bộ du hồn của Phong Lâm thành đều bị thu hút tới đây. Có lẽ, phải chết ở chỗ này rồi?" Vương Trường Tường cười khổ.

Những thứ du hồn này không cường đại, bọn họ trước đó ở trong trận cũng coi như tới lui tự nhiên. Nhưng điều kiện tiên quyết là những du hồn kia chỉ du đãng không thần trí, lúc tới gần mới theo bản năng công kích. Bây giờ những du hồn này tụ lại, bọn họ lại vừa vặn là vật cản ở trên đường.

Nhiều lắm, gần như không thể đếm hết!

Chí ít trong tầm mắt Vương Trường Tường, bọn họ không nhìn thấy điểm cuối du hồn.

Bọn họ không biết là, nếu như lúc trước nơi này chỉ tụ tập du hồn người chết Tiểu Lâm trấn bao năm qua, đồng thời thu hút vụn vặt lẻ tẻ hồn phách xa hơn một chút. Mà bây giờ chính là toàn bộ du hồn chưa tán tại toàn bộ Phong Lâm thành vực tụ tập tới. Lấy tốc độ vượt xa tốc độ bản thân chúng có thể đạt tới.

Tuyến du hồn lít nha lít nhít vạch phá bầu trời, nối với toàn bộ khu vực Phong Lâm thành giống như mạng nhện, cảnh tượng khiến vô số cường giả động dung.

"Sẽ không." Thanh âm Ngụy Nghiễm hơi lạnh, tâm y cũng thế: "Thành chủ rất nhanh sẽ chạy đến."

Không có ai biết, y không muốn đốt lửa cây tin đỏ kia cỡ nào, không muốn để người kia nhìn thấy dáng vẻ y mềm yếu xin giúp đỡ. Thế nhưng y không thể. Đối mặt Quỷ Môn Quan loại tồn tại trong truyền thuyết này, y không thể vì tự tôn của mình, đánh cược toàn bộ an nguy Phong Lâm Thành.

Khương Vọng cũng nhìn chăm chú những du hồn vòng qua "Đá ngầm" gào thét phóng tới Quỷ Môn Quan kia, trong nháy mắt bị hấp thu tiêu hóa. Tâm tình của hắn phức tạp, không cách nào hình dung.

Những thứ du hồn này đều không có thần trí. Cho nên cũng không giãy dụa, không tru lên, cũng không tiếc nuối, không có thống khổ.

Nhưng chúng, đã từng là người sống sờ sờ. Họ vốn nên được nghỉ ngơi, là hồn của người sống!

Trong đó, có ai từng gặp thoáng qua hắn, hoặc có người hắn từng quen biết, hoặc có hàng xóm của hắn, ông bà, hoặc là phụ thân của hắn.

Hắn mở to hai mắt nhìn những du hồn lít nha lít nhít này, tìm kiếm phụ thân chết trên giường bệnh. Nam nhân kia cũng không cao lớn lại một mực chống đỡ lấy bầu trời của hắn.

Những du hồn kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, như tốc độ ánh sáng lướt qua, bốn phương tám hướng đều có. Hắn chỉ nhìn chằm chằm hướng Phượng Khê trấn, ánh mắt hắn trừng đỏ nhưng căn bản nhìn không thấy.

Cho tới nay một mình sinh sống, hắn không muốn biểu lộ yếu ớt. Về sau mang theo An An sinh sống, hắn càng muốn chứng tỏ là một ca ca kiên cường. Hắn cơ hồ chưa từng nói, nhưng thật, rất muốn gặp cha!

Khương Vọng rất muốn lại nhìn thấy cha một lần, có thể sẽ rất sợ hãi khi nhìn thấy người.

Rất sợ hãi cảnh cha bất lực trước Quỷ Môn Quan.

Bỗng nhiên, tựa hồ đến điểm giới hạn nào đó, dòng sông du hồn trùng trùng điệp điệp dưới lực lượng nào đó bỗng chớp mắt trống không. Mà hư ảnh Quỷ Môn quan trên vòng xoáy kia, vô cùng rõ rệt cụ thể.

Ngay tiếp đó, thành chủ Ngụy Khứ Tật đã thân quấn gió lốc từ trên trời giáng xuống. Nhưng hư ảnh Quỷ Môn Quan cũng đồng thời lóe lên một cái rồi biến mất!

Trong mơ hồ Khương Vọng tựa hồ cảm giác được một sợi gió nhẹ lướt qua gương mặt hắn, nhưng sau một thoáng hoảng thần, hết thảy trước mắt đều biến mất.

Không còn thấy vòng xoáy khổng lồ kia nữa, sương mù tụ lại tại Tiểu Lâm trấn cũng lập tức tản ra.

Hết thảy đều tiêu tán, âm phủ trời xanh không thể gặp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK