"Đạo xung, nhi dụng chi hoặc bất doanh, uyên hề tự vạn vật chi tôn.
Toả kì nhuệ, giải kì phân, hoà kì quang, đồng kì trần; trạm hề tự hoặc tồn.
Ngô bất tri thuỳ chi tử, thượng đế chi tiên." (*)
(*Đạo, bản thể thì hư không mà tác dụng thì cơ hồ vô cùng, nó uyên áo mà tựa như làm chủ tể vạn vật.
Nó không để lộ tinh nhuệ ra, gỡ những rối loạn, che bớt ánh sáng, hòa đồng với trần tục; nó sâu kín (không hiện) mà dường như trường tồn.
Ta không biết nó là con ai; có lẽ nó có trước thượng đế.)
Thanh âm lão đạo sĩ giảng đạo cực nhỏ, nhưng mỗi một người nghe giảng lại nghe kinh viện rõ ràng. Lão giảng xong một chữ cuối cùng, khuôn mặt bỗng nhiên gục xuống, giống như sau một khắc sẽ thiếp đi, dáng vẻ như gần đất xa trời.
Khương Vọng không dám thất lễ, theo các sư huynh cung cung kính kính hành lễ, sau đó mới đứng dậy rời ghế.
Đừng nhìn hình dáng vị lão nhân này không đáng chú ý, lão lại là phó viện trưởng đạo viện Phong Lâm Thành, Tống Kỳ Phương. Đúng ra thì trước khi Đổng A đến, lão mới là viện trưởng đạo viện Phong Lâm Thành, cắm rễ tại đây mấy chục năm. Chỉ là đã hơn tám mươi tuổi, tu vi thủy chung dậm chân tại thất phẩm cảnh, chậm chạp không thể mở ra cửa thiên địa. Cho nên đã sớm mất tâm tư tiến thủ, ngược lại chui kinh thư, một lòng nhào vào nghiệp truyền đạo. Cho nên rất được yêu quý.
Sau khi Đổng A đến, lão cũng không tranh không đoạt, toàn lực phối hợp, nhường cho Đổng A thuận lợi chưởng khống đạo viện Phong Lâm Thành. Để báo đáp lại, Đổng A cũng tôn trọng lão cực cao.
Tại toàn bộ Phong Lâm Thành, nói về đức cao vọng trọng, không ai có thể vượt qua Tống Kỳ Phương.
. . .
Mãi cho đến khi đi ra cửa lớn kinh viện, tâm Khương Vọng vẫn không thể bình tĩnh, mà đắm chìm trong một loại cảm khái cực lớn.
Đạo là cái gì? Nhìn không thấy sờ không được, đâu đâu cũng có, vô cùng vô tận. Làm sao nhận biết nó, hiểu rõ nó, truy cầu nó? Càng truy cầu, càng hiểu rõ, càng nhận biết, lại càng thấy bản thân vô tri, cảm thấy mình nhỏ bé.
Chỉ có thể cảm thán một tiếng "Sâu xa."
Lăng Hà tụng đi tụng lại, hận không thể nhấm nuốt lặp đi lặp lại. Triệu Nhữ Thành mặc dù từ trước đến nay không quá xem trọng việc học, nhưng cũng như đang suy nghĩ. Chỉ có Đỗ Dã Hổ ngáp không ngớt, xem như bù cho thiếu ngủ.
Mỗi kỳ nội viện tuyển sinh mười người, vẻn vẹn lấy cơ sở thổ nạp, Đỗ Dã Hổ tinh tiến gần như chỉ sau Khương Mạch trước khi hiện ra đạo mạch, không thể không nói thiên phú dị bẩm. Nhưng những thứ được gọi là kinh điển đại đạo, gã lại nghe không vào. Ngược lại, vừa nói đến thuật pháp, gã lập tức sinh long hoạt hổ.
Nội môn mới xem như đạo viện chân chính, lời này quả thật không sai. Ban đầu ở ngoại môn, chỉ truyền thụ một ít võ kỹ đơn giản, cách một đoạn thời gian mới có sư huynh nội môn tới chỉ điểm một phen.
Mà sau khi bái nhập nội môn, năm ngày sẽ có một lần kinh khóa, mười ngày có một lần pháp khóa. Kinh khoá là học kinh, pháp khoá là tập thuật, đều do đạo giả thâm niên giảng bài. Mà ngày bình thường nếu có nghi nan tu hành, cũng có thể tùy thời thỉnh giáo sư trưởng. Những võ kỹ ở ngoại môn cần lấy điểm cống hiến đổi lấy, lại không hạn chế mở ra với nội môn đệ tử.
Chỉ là đối với nội môn đệ tử cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Cũng không phải do Võ đạo không mạnh, mà là toàn bộ giới tu hành Trang quốc, đều là lấy tu hành đạo môn pháp làm chủ. Đạo viện Phong Lâm Thành tuy thu thập một ít võ kỹ, lại chỉ xem như bổ sung cho ngoại môn đệ tử thời kỳ quá độ, tự nhiên chẳng quá mạnh, uy năng càng kém xa tít tắp đạo thuật, vì thế cũng không có người nào bỏ gần cầu xa.
. . .
"Khương sư huynh xin dừng bước!" Một thanh âm vang lên sau lưng hắn.
Khương Vọng quay đầu lại, nhận ra là Phương Hạc Linh trúng tuyển nội môn cùng kỳ —— xuất thân một trong tam đại gia tộc Phong Lâm Thành, Phương Bằng Cử là đường huynh của gã.
Gã vốn không có tư cách trúng tuyển vào nội môn đạo viện, thế nhưng mỗi kỳ nội viện tuyển sinh, tam đại gia tộc cần phải chiếm cứ một danh ngạch. Đây cơ hồ đã là quy tắc ngầm. Phương Bằng Cử trúng tuyển tự nhiên là danh chính ngôn thuận, còn Phương Hạc Linh, không biết Phương gia vụng trộm bỏ ra cái giá gì.
Điều này rất thực tế, tu hành mặc dù là một con đường siêu phàm, nhưng trên đời này, chỉ cần là người đi đường, vĩnh viễn không thiếu quan hệ rắc rối phức tạp, vĩnh viễn không có thuần túy. Cho dù là đạo viện Phong Lâm Thành, cũng không ngoại lệ.
"Có việc gì?" Khương Vọng nhàn nhạt hỏi.
"Ai, cũng không có việc gì cả." Phương Hạc Linh với một thân trường bào xanh nhạt, chắp tay, cũng có mấy phần nhẹ nhàng phong độ: "Chính vì Phương Bằng Cử lòng lang dạ thú nên ta đến nói lời xin lỗi huynh, hắn đã bị khai trừ khỏi gia phổ, Phương gia ta không có dạng người bất nhân bất nghĩa như thế."
"Hắn là hắn, ngươi là ngươi. Ngươi không cần xin lỗi thay hắn, hắn làm gì cũng không liên quan đến ngươi."
Khương Vọng nói xong liền đi, hắn không có tâm tình bồi loại công tử ca giả vờ giả vịt này.
Nhưng Phương Hạc Linh cảm thấy bị vũ nhục, gã nghĩ đường đường mình xuất thân tam đại gia tộc Phong Lâm Thành, còn Khương Vọng là một kẻ xuất thân sa cơ thất thế, gã nói lời xin lỗi, Khương Vọng không cảm động đến rơi nước mắt, chí ít cũng phải cầm tay nhìn nhau, cùng chung chí hướng? Sao lại một bộ dạng lãnh đạm như vậy?
"Khương sư huynh gấp làm gì?" Phương Hạc Linh đuổi gấp theo mấy bước, chặn trước đoàn người Khương Vọng, mang theo vẻ tươi cười nói: "Quên nói với Khương sư huynh, hôm qua ta vừa ăn vào Khai Mạch Đan, đã ngoại hiển đạo mạch."
Gã tận lực khắc chế, nhưng loại đắc ý kia vẫn vô cùng sống động.
"Rồi sao?" Khương Vọng hỏi.
Phương Hạc Linh sửng sốt một chút, mới nói: "Tuyển sinh nội viện đợt này, chỉ có hai người chúng ta ngoại hiển đạo mạch, hẳn là nên thân cận nhiều hơn mới đúng."
Từ nhỏ gã đã được dạy bảo duy trì lễ nghi, nhưng nói gần nói xa, đã là dưới mắt không có ai. Cái gọi là anh hùng thiên hạ, duy chỉ có hai người chúng ta.
Gã ngược lại không vì chuyện Phương Bằng Cử mà hận Khương Vọng, Phương Bằng Cử không chết, gã sẽ không có cơ hội như bây giờ! Nếu không phải vì uy danh tam đại gia tộc không rơi vào đường cùng, bảo trụ danh nghạch tuyển sinh vào nội viện đạo viện Phong Lâm Thành, cho dù phụ thân gã ẩn ẩn là tộc trưởng Phương gia, cũng rất khó thuyết phục gia tộc bỏ ra đại giới to như vậy mua Khai Mạch Đan cho gã.
Như thế gã muốn tiến vào nội môn phải chờ đến sang năm, hoặc là sang năm cũng chưa chắc có thể đi vào. Dù sao một năm chỉ có mười danh ngạch, toàn bộ Phong Lâm Thành có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào? Nếu gia tộc có con cháu khác ưu tú hơn gã, phụ thân gã cũng không thể thiên vị quá mức rõ ràng, trước kia Phương Bằng Cử ở vị trí trước chính là chứng cứ rõ ràng.
"Ừ."
Khương Vọng ừ một tiếng, lách qua Phương Hạc Linh, phối hợp đi lên phía trước.
Hắn đương nhiên biết Phương Hạc Linh là con trai tộc trưởng Phương gia hiện tại, đích mạch tam đại gia tộc. Hắn cũng biết Phương Hạc Linh chí ít hiện tại không mâu thuẫn với hắn, thậm chí vì duy trì thanh danh Phương gia, một thân đại khái còn biết xưng huynh gọi đệ với hắn, hoà hợp êm thắm.
Thế nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Phương Bằng Cử là nhân vật ưu tú như vậy, lại cầu mãi một viên Khai Mạch Đan mà không được, đến mức càng ngày càng cực đoan nóng vội. Mà sau khi y chết mấy ngày ngắn ngủi, Phương Hạc Linh này lại có được? Nội tình Phương Hạc Linh này người khác không rõ, nhưng mấy huynh đệ bọn hắn còn không rõ sao?
Phàm nếu gã có mấy phần tiền đồ này, lúc trước Phương gia nào đến phiên Phương Bằng Cử ra mặt!
Dù Phương Bằng Cử cô ân phụ nghĩa bỏ mình, thế nhưng chỉ dựa vào một công tử ca không biết mùi vị này, là có tư cách chà đạp y sao?
Khương Vọng không tức giận ngay tại chỗ, đã tương đối khắc chế rồi.
Bọn Lăng Hà Đỗ Dã Hổ càng từ đầu tới cuối không liếc gã một cái.
Một đoàn người đi tiếp, chỉ để lại Phương Hạc Linh đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt chậm rãi cứng ngắc.
Gã không ngờ không ai thèm để ý mình.
Từ lúc gã nuốt vào Khai Mạch Đan, ngoại hiển đạo mạch, thẳng vào nội môn, vẫn không ai để ý tới!
Gã nhớ lúc trước vừa mới tiến vào ngoại môn, bên ngoài đạo viện gặp được mấy vị ngoại môn tai to mặt lớn này, gã tràn đầy phấn khởi tiến lên chào hỏi các đường ca bằng hữu này, làm quen một chút.
Đường ca gã thậm chí còn không nhìn thấy gã, cùng mấy người này kề vai sát cánh đi xa.
Lúc đó thất vọng khiến gã một khắc cũng chưa từng quên, cho nên sau khi mở mạch, liền đến trước mặt bọn Khương Vọng.
Gã không biết mình muốn chứng minh cái gì, nhưng ít ra, các ngươi nhất định phải liếc ta một cái.
Nhưng không có gì.
Rõ ràng hết thảy đã thay đổi, lại như chưa từng thay đổi.
"Khương Vọng!"
Trong lòng Phương Hạc Linh hô to.
Gã kiệt lực muốn khống chế biểu hiện bên ngoài, nhưng sắc mặt đã phi thường khó coi.