Mục lục
Xích Tâm Tuần Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đao cực lớn xẹt qua, nồng vụ vừa tán lại hợp.

Nhưng trong khoảng cách ngắn ngủi này, cảnh tượng nhìn thấy bên trong, đã đủ khiến người kinh sợ.

Rốt cuộc tầng nồng vụ này là thứ gì? Dưới ban ngày ban mặt, vì sao du hồn hoành hành?

Nhiều quỷ hồn như vậy từ đâu đến? Dù toàn bộ người Tiểu Lâm trấn biến thành lệ quỷ, cũng không thể có nhiều như vậy, cơ hồ nhét đầy tầm mắt!

Đương nhiên tất cả mọi người lúc này cũng đã biết, dày đặc quỷ hồn du đãng như thế, chỉ sợ toàn bộ Tiểu Lâm trấn. . . Đã không còn người sống!

Bảy đại trấn thuộc Phong Lâm thành, đã mất một.

Ngay lúc này, vẫn là thanh âm Ngụy Nghiễm tỉnh táo vang lên, áp chế hỗn loạn: "Dùng đạo thuật Thiện Hỏa hành, lấy năm mươi bước bên ngoài đội ngũ làm đường ranh giới, vạch ra tuyến lửa. Mọi người còn lại, trong thời gian ngắn nhất diệt sát du hồn trong đường ranh giới!"

Ngũ Hành đạo thuật là đạo thuật cơ bản nhất, tu giả am hiểu Hỏa hành cũng không ít. Theo lệnh của Ngụy Nghiễm, một đám hỏa diễm cháy lên ngoài đội ngũ năm mươi bước. Sau đó dưới vị phó quan kia dẫn đầu, những ngọn lửa này trong nháy mắt nối thành một mảnh, vạch ra một tuyến lửa hình tròn.

Bên ngoài vòng lửa, quỷ hồn tạm lui. Mà du hồn trong vòng lửa, trong nháy mắt bắt đầu cuồng bạo.

Lê Kiếm Thu lúc này bỗng nhiên tra hoả kiếm vào vỏ, hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ dưới cằm, sau đó kiên quyết xéo xuống thân. Hai thanh kiếm cháy hừng hực hỏa diễm, cứ như vậy xuất hiện trong tay gã.

Song kiếm như du long, mang theo gã xuyên vào trong bầy quỷ hồn. Một kiếm tiêu quỷ, song kiếm phá hồn.

Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang bay quanh một vòng, quỷ hồn khó mà đếm hết dần dần chôn vùi. Ánh kiếm thu lại, hiển lộ ra thân ảnh mạnh mẽ của Khương Vọng.

Kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, sát pháp thức thứ nhất!

Mọi người đều giật mình, không ngờ tu sĩ này còn chưa ngưng tụ đạo toàn, lại chỉ đơn thuần dùng kiếm thuật diệt hồn, mà hiệu suất còn cao hơn bọn họ không ít.

Khương Vọng động, Triệu Nhữ Thành cũng lên, trường kiếm thay đổi thật nhanh, trảm phá một đường quỷ hồn.

Ngày thường hiếm khi thấy y ra tay, nhưng lúc này sử dụng kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, cũng không kém Khương Vọng quá nhiều.

Trong đám người, chỉ có Đỗ Dã Hổ và Lăng Hà hai mặt nhìn nhau. Bọn họ am hiểu vũ lực phàm tục, còn quỷ hồn là loại địch thủ siêu phàm, chắc chắn rất khó có tác dụng. Nếu thuần túy kích phát huyết khí, ngược lại có thể đánh giết mấy quỷ hồn, nhưng đối mặt nhiều du hồn như vậy, bọn họ có bao nhiêu huyết khí để kích phát?

Kỳ thật kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, Khương Vọng cũng không giấu bọn họ, chỉ là Đỗ Dã Hổ vững tin vào nắm đấm của mình, không mượn vật ngoài, không cảm thấy hứng thú với kiếm thuật. Mà Lăng Hà. . . Đại khái đích thật là do thiên tư, tiến triển chậm chạp, đến nay chưa thể nắm giữ sát pháp, không thể dùng cho thực chiến.

Lúc trước, lão đại ca xem như là người cố gắng duy nhất trong mấy người không kém Khương Vọng, chiến lực y không tụt lại phía sau đã là mồ hôi chồng chất rồi.

Trận thế nhìn như tốt đẹp, nhưng người sáng suốt biết đã là nguy cấp.

Trước mắt xuất hiện đều là du hồn bình thường, bây giờ Tiểu Lâm trấn không biết nguyên nhân gì lại tụ tập nhiều quỷ hồn như vậy, trong đó tất nhiên có ác quỷ lệ quỷ, thậm chí Quỷ Tướng cũng rất khó nói!

Đây cũng không phải tình huống mà tiểu đội này có khả năng ứng phó, kế sách hiện nay là cấp tốc thoát ly chiến đấu mới là thượng sách.

Nhưng đám người một đường tiến lên, trong sương mù dày đặc này đã sớm không phân rõ phương hướng. Vòng tròn ngoài tuyến lửa là tầng tầng quỷ hồn vây quanh, muốn đột phá nói nghe thì dễ?

Ngụy Nghiễm bước ra vòng lửa một bước, mặc cho quỷ hồn cùng nhau tiến lên cắn xé. Chiến giáp cũ mặc trên thân y nhìn như pha tạp tổn hại, nhẹ nhàng chấn động, những quỷ hồn kia cơ hồ bám trên người y liền tiêu tán.

Nhưng trên mặt y không thấy vui mừng, ngược lại một bước lui về trong vòng lửa, trầm giọng nói: "Có ai am hiểu đạo thuật phong hành không? Thử xua tan mảnh sương mù này."

Mặc dù đang hỏi đám người, nhưng ánh mắt của y lại rơi vào thân Vương Trường Tường.

So với đạo thuật ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đạo thuật Phong hành tương đối ít được lưu ý hơn, nhưng Vương Trường Tường chính là cao thủ đạo này.

Vương Trường Tường cũng không do dự, lúc này ngón tay xẹt qua trước người, lấy đao gió chém hết quỷ hồn xung quanh. Sau đó hai tay như hồ điệp xuyên hoa, biến ảo ấn quyết. Cuối cùng hợp tay trước môi, ngón trỏ ngón giữa đụng vào nhau, đầu ngón tay cái ngón áp út hợp lại. Tại ngón giữa cùng ngón áp út tạo thành khu vực tam giác, há miệng thổi.

Hơi gió nhẹ nhàng xuyên qua ngón tay, bỗng nhiên kịch liệt, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng xoay tròn lớn mạnh, thẳng tắp tiến đụng vào trong sương mù dày đặc. Giống như một con Thần Long mạnh mẽ, gầm thét trong sương mù nồng đậm.

Đạo thuật phong hành, Long Quyển Phong!

Gió này không phải gió thường, chính là một trong tám loại gió -- Đông Phương Minh Thứ Phong.

Minh thứ phong giả, khiến chúng vật ra hết. Dùng tại nơi đây, chính đáng.

Đạo thuật uy năng bực này, cho dù trong tu sĩ lục phẩm cũng không phải tất cả mọi người có thể nắm giữ. Mà Vương Trường Tường trước khi mở ra cửa thiên địa đã có thể điều khiển thuật này, không thể bảo là không mạnh mẽ.

Làm xong đạo thuật, sắc mặt Vương Trường Tường trắng bệch, hiển nhiên đạo thuật này khiến gã gánh vác không nhỏ, gã miễn cưỡng đứng vững: "Tiếp theo làm phiền chư vị rồi."

Những nơi gió lốc gào thét đi qua, nồng vụ nhao nhao bị đuổi tản ra. Từ lúc mọi người tiến vào Tiểu Lâm trấn đến nay, đây là lần đầu có thể thấy rõ nơi này.

Dựa vào bên tường, chuỗi hồ lô băng đường, vựa gạo liên tiếp, chỗ bán xì dầu, kỳ phiên tửu lâu vẫn còn tung bay trong gió.

Hết thảy giống như chưa hề thay đổi —— nếu như không phải có thêm những du hồn kia.

Du hồn trong tuyến lửa lúc này đã bị càn quét không còn, nhưng du hồn ngoài vòng tròn vẫn như kiến tụ bồi hồi, chúng theo bản năng e ngại hỏa diễm, nhưng cũng theo bản năng không nỡ rời xa những nguyên khí dư thừa này.

"Hỏng bét!"

Có tiếng kinh hô này gõ vang cảnh báo, đám người chỉ thấy, vòi rồng gào thét vừa đi qua, nồng vụ xa xa lại một lần nữa tụ tới. Sương mù này, dù ngay cả Long quyển phong cũng khu trừ không sạch.

"Nhân cơ hội này, chúng ta rút lui ra ngoài đi." Lê Kiếm Thu cầm hai hoả kiếm, trầm giọng đề nghị.

Trong lúc Long quyển phong tạo ra khe hở, mọi người đã có thể phán đoán đường đi. Lấy thực lực đám người, nếu không có Quỷ Tướng xuất hiện, vừa đánh vừa lui, rất có thể bình yên rời khỏi nơi đây.

Ngụy Nghiễm nâng đao nhìn chăm chú nồng vụ đang tiến tới, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phó quan của y lo lắng nói: "Đại nhân, bây giờ tình huống Tiểu Lâm trấn đã không phải chúng ta có thể xử lý! Phải điều động đại quân mới được. Mà người trong Tiểu Lâm trấn đã chết sạch, chúng ta lưu tại nơi này cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng. . ."

Ngụy Nghiễm cắt ngang lời gã: "Quỷ hồn chúng ta thấy, đều là du hồn vình thường, một con thần trí rõ ràng cũng không có. Nơi này có nhiều quỷ hồn như vậy, điều này không hợp với lẽ thường."

Vương Trường Tường cau mày nói: "Toàn bộ Phong Lâm thành cũng không có tu sĩ chuyên tu ngự quỷ thuật, chuyện nơi đây vẫn nên giao cho thành vệ quân xử lý. Đại quân vừa đến, sát khí xông lên, những thứ du hồn này cũng sẽ không công tự tán."

"Thủy tộc ở Thanh Giang dị động, thành vệ quân tiến đến trấn áp. Chờ bọn họ trở về. . . Có lẽ không kịp." Ngụy Nghiễm bất đắc dĩ để lộ ra một tin tức rất có phân lượng.

Thanh Giang là dòng sông lớn chảy qua toàn bộ Thanh Hà quận, sông Lục Liễu bên ngoài Phong Lâm Thành chính là nhánh sông của nó. Nhưng thuỷ tộc Thanh Giang đã sớm ký kết minh ước với Trang đình, tại sao bỗng nhiên dị động?

Khương Vọng suy đoán. Chỉ là "Dị động", chứng tỏ thuỷ tộc Thanh Giang bị khắc chế. Nhưng liên quan đến toàn bộ đại sự thuỷ mạch Thanh Hà quận, phía triều đình tuyệt không thể khinh thường, cho nên thành vệ quân các nơi đều phải điều động.

Thôn Tâm Nhân Ma hiện thân. . . Thủy tộc Thanh Giang dị động. . . Tiểu Lâm trấn bách quỷ đi ban ngày. Những chuyện này nhìn như không có quan hệ, nhưng ẩn ẩn lại có một đôi bàn tay vô hình, ghép chúng lại cùng một chỗ.

"Không thích hợp." Ngụy Nghiễm lắc đầu, đã có quyết đoán: "Tất cả mọi người theo ta xông về trước mũi nhọn, ta không dừng lại, bất kỳ người nào cũng không thể ngừng! Tụt lại phía sau phải nghe theo mệnh trời!"

Cũng không đợi người khác khuyên can, vừa dứt lời, y đã nâng đao bước ra ngoài vòng lửa, dẫn đầu tiến về chỗ sâu Tiểu Lâm trấn.

Là phó quan, Triệu Lãng tự nhiên không chút do dự đuổi theo. Sau đó là Lê Kiếm Thu, Vương Trường Tường. Bọn họ đều trải qua lịch luyện, mặc dù không đồng ý với quyết định của Ngụy Nghiễm, nhưng cũng biết lực lượng lúc này không thể phân tán.

Cuối cùng nguyên một đội ngũ cấp tốc điều động, lấy Ngụy Nghiễm làm mũi tên, hung hăng đâm vào chỗ sâu Tiểu Lâm trấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK