Đưa mắt nhìn đám Tam Sơn Thành đi xa, Lâm Chính Nhân vẫn không nói gì, thân đệ đệ gã là Lâm Chính Lễ đã có chút không cam lòng: "Sơn man vô lễ!"
Lần này lĩnh đội Vọng Giang Thành chính là Lâm Chính Nhân, mà Lâm Chính Lễ xem như đại biểu năm nhất đạo viện Vọng Giang Thành xuất chiến.
Lâm Chính Nhân nghe vậy chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Tu sĩ Vọng Giang Thành đang ngồi, từng kẻ đeo châu mang ngọc, xuất thân của bọn họ tại Vọng Giang Thành không phú thì quý, cho nên khó tránh khỏi mang thói xấu hoàn khố. Cho dù ở địa giới Phong Lâm Thành, cũng mở miệng không cố kỵ, muốn mắng ai thì mắng.
"Đợi luận đạo bắt đầu, phải cho bọn hắn một bài học!"
"Người của Phong Lâm Thành cũng không có gì đặc biệt, ta nói muốn đi Tam Phân Hương Khí Lâu dạo chơi, bọn họ thế mà không để ý tới ta! Keo kiệt như vậy!"
"Ha ha ha, bọn chúng nghèo mà. Ngươi xem chỗ chiêu đãi chúng ta bên kia, là người ở sao? Địa Long cũng không trải, đệm giường lại chỉ là bông tơ bình thường."
"Ai, những kẻ này nghèo kiết hủ lậu sa cơ thất thế, có biện pháp gì? Ta đã bảo hạ nhân đi đặt mua. Cố chịu đựng hai ngày đi."
Đám người mắng lấy mắng để, chợt có một thanh âm nói: "Phó Bão Tùng tên kia đâu? Lại không đến?"
"Cứ mặc kệ hắn!" Lâm Chính Lễ cười nhạo nói: "Cũng không biết vì sao viện trưởng để hắn trà trộn vào, vừa chua vừa thối."
Lâm Chính Nhân nhẹ nhàng đăt cốc xuống bàn, Lâm Chính Lễ lập tức ngậm miệng.
Lâm Chính Nhân giơ đũa lên: "Ăn đi."
Bầu không khí lập tức sôi động lên.
. . .
Dưới Khương Vọng đốc thúc, Khương An An trả lại rương tài bảo kia, cũng hứa sẽ không giúp đồng học gian lận kiểm tra nữa, về sau mình sẽ thi thật tốt, có phong cách, có thành tích, làm vẻ vang cho lão Khương gia.
Điều kiện là, mỗi bữa tối phải thêm một phần bánh ngọt quế hương.
Lại không sợ sâu răng!
Trong lúc đám Lăng Hà chiêu đãi bằng hữu Tam Sơn Thành đường xa đến, Khương Vọng cũng kết thúc ngày tu hành, đi vào Minh Đức đường, đón muội muội tan học.
Không thể không nói có Khống Nguyên Quyết viện trợ, tốc độ hắn khống chế Đạo nguyên lực phi thường tiến bộ, biểu hiện trực quan nhất chính là, bây giờ mỗi lần bày ra trận điểm đều nhẹ nhàng như thường, đã lâu không mắc sai lầm.
Lại tăng thêm Tứ Linh Luyện Thể Quyết cường hoá nhục thân, gia tăng cực lớn số lần Trùng mạch. Nếu không phải hắn tiết chế, chỉ sợ đã có thể đặt nền móng thành công. Nhưng dù cho không ép thân thể lớn nhất, hắn đến giai đoạn đặt nền móng đã không xa.
Đón Khương An An, đang chuẩn bị đi ăn bữa ngon, bỗng nhiên một nữ hài đầy bím tóc đâm đầu nhảy đến trước mặt hắn.
Một tay chỉ vào mặt Khương Vọng, thập phần vô lễ: "Chính là ngươi không để An An chơi với ta?"
Khương Vọng nhận ra, đây chính là Hỗn Thế Tiểu Ma Nữ ngày đó gặp tại Minh Đức đường cùng lão tiên sinh, là một tiểu nha đầu kiều sinh quán dưỡng.
Trên bím tóc cô bé treo từng khỏa trân châu, ngọc châu, thúy châu nho nhỏ, đủ để thấy độ giàu có.
Khương Vọng cũng không so đo với tiểu hài tử này: "Vị tiểu bằng hữu này, ta chỉ là để An An không được gian lận với ngươi, không cấm nó chơi với ngươi."
Nữ hài bím tóc hừ một tiếng: "Vậy tại sao trả lại những tài bảo kia cho ta? Đó đều là bằng chứng tình bạn chúng ta!"
"Tình bạn không thể dùng tiền tài để chứng thực." Khương Vọng không quá kiên nhẫn với tiểu hài nhà khác, thuận miệng giáo dục một câu: "Được rồi, ta muốn cùng An An về nhà."
"Không được! Không nói rõ ràng không cho phép đi!" Nữ hài giang hai tay ngăn đường.
Khương Vọng bất đắc dĩ, đành sử dụng đòn sát thủ: "Ta nói với tiên sinh các ngươi nha."
"Ngươi dám?" Nữ hài thở phì phò xắn tay áo: "Có tin ta đánh ngươi không?"
Khương Vọng còn chưa nói chuyện, Khương An An đã mở miệng: "Thanh Chỉ, nếu ngươi đánh ca ca ta, ta sẽ nghỉ chơi với ngươi!"
"Ai đừng. Vậy ta không đánh hắn." Tiểu nữ hài tên là Thanh Chỉ liên tục xả ống tay áo xuống.
Khương Vọng ở một bên nghe được im lặng, ngươi đánh thắng được ta sao? Tiểu nha đầu phiến tử!
"Ta nhắc lại lần nữa, tiểu bằng hữu. Các ngươi chỉ cần không cùng làm chuyện xấu, tỉ như gian lận, trốn học, thì ta sẽ không phản đối An An chơi với ngươi. Nghe rõ chưa? Đã hiểu thì ngươi ở đây chờ người nhà của ngươi tới đón, ta và An An hiện tại muốn đi uống nước canh thịt viên luộc!"
Khương An An tính nói với hảo bằng hữu hai câu, nghe sắp đi uống canh, lập tức không có hứng thú nói chuyện nữa, liên tục khoát tay nói: "Thanh Chỉ gặp lại! Ngày mai gặp lại!"
Nữ hài khép tay tránh đường, Khương Vọng ôm Khương An An nhanh chân rời đi.
Nhìn bóng lưng Khương Vọng sải bước rời đi, nó lại hừ một tiếng, nói lầm bầm: "Có gì đặc biệt hơn người."
. . .
Rốt cuộc các tu sĩ Tam Sơn Thành đi vào tiểu viện mà đạo viện Phong Lâm Thành chuẩn bị cho bọn họ.
Cửa vừa đóng lại, người áo đen bị bách tính Phong Lâm Thành coi là Đại Ma Vương ẩn tàng đặt mông ngồi trên mặt đất, thanh âm bi phẫn: "Mau tản ra đi? Đã đến Phong Lâm Thành, ta còn có thể chạy đi đâu?"
Trên đường đi gã thử trên trăm biện pháp trốn về Tam Sơn Thành, nhưng mỗi lần đều bị bắt trở về. Cuối cùng lúc tới gần Phong Lâm Thành, cả bọn vây quanh gã vào thành.
Chúng tu sĩ Tam Sơn Thành nghe tiếng đều có chút xấu hổ, từng kẻ nhìn trời, nhìn đất, còn có hai tên nhìn ngón tay nhau, nhưng không một ai dời bước đi.
Đại Ma Vương chân chính nhảy nhảy nhót nhót qua sáu gian phòng, rồi mới nhảy về sân nhỏ. Ngón tay chỉ gian phòng phía tây nhất, trên hai cổ tay nàng treo một cái ngân liên, cuối dây treo một cái chuỳ bạc, theo động tác của nàng lung la lung lay.
"Được rồi, các ngươi đi chọn phòng đi! Gian phòng kia là của ta."
Đám người lúc này mới giải tán.
"Tôn tiểu bàn!" Tôn Tiểu Man gọi lại Tôn Tiếu Nhan: "Ngươi ở cạnh gian phòng ta!"
"Ta không đi!" Tôn Tiếu Nhan gào thét một tiếng, nhưng đối đầu với ánh mắt Tôn Tiểu Man, thanh âm lập tức thấp xuống: "Không đi có được không?"
"Không thể." Tôn Tiểu Man nháy một cái con mắt.
Nàng có một đôi mắt lớn sáng ngời, lúc chớp mắt giống như nước suối phản xạ ánh trăng sáng.
Tôn Tiếu Nhan nghĩ đến đã phát run.
Tôn Tiểu Man đan chéo tay nhỏ nhún nhảy đi tới phía trước, một đôi chùy bạc nhỏ lay động trái phải, thỉnh thoảng đánh một cái, thả ra thanh âm thanh thúy."Tiểu bàn, đi cùng tỷ tỷ nào."
Tôn Tiếu Nhan bất đắc dĩ theo sau lưng nàng, đi vào gian phòng, ủy khuất ba ba nói: "Đừng gọi ta là Tôn tiểu bàn được không? Ta có tên đấy!"
"Được rồi Tôn tiểu bàn." Tôn Tiểu Man xoay người, lơ đễnh vẫy tay: "Đến, ngồi ở chỗ này."
Tôn Tiếu Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống, xếp thịt mỡ dựa vào ghế lấn tràn ra ngoài.
Tôn Tiểu Man đưa tay kéo mũ trùm của gã xuống, lộ ra khuôn mặt mập mạp kia.
"Ôi, bị sưng này." Lúc Tôn Tiểu Man không phải hung nhân, thanh âm thập phần mềm mỏng.
Ông trời ơi ta bị quan tâm, trong lòng Tôn Tiếu Nhan ấm áp không tên.
Nhưng gã lập tức kịp phản ứng, phi!
Trong lòng hung hăng phi một cái.
Tôn Tiểu Man lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, gỡ nút gỗ, liền có một mùi thơm ngát bay ra.
Nàng dùng đầu móng tay móc ra thuốc cao hơi mờ, nhẹ nhàng chà trên mặt Tôn Tiếu Nhan, dùng lòng bàn tay chậm rãi xoa.
Tôn Tiếu Nhan không dám cưỡng lại, không nhúc nhích nghênh đón. Trên mặt đầu tiên là mát lạnh, tiếp theo cảm giác dễ chịu. Những chỗ đau đớn kia, giống như trong nháy mắt được thư giãn.
"Tốt rồi...!" Tôn Tiểu Man bôi xong thuốc, vỗ vỗ mặt to Tôn Tiếu Nhan: "Thoa một đêm, ngày mai là hết sưng."
Tôn Tiếu Nhan vô thức muốn tạ ơn một tiếng, nhưng bị chính gã cắn trở về.
Tôn Tiểu Man cất kỹ bình ngọc nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Về sau nhớ kỹ đừng có lại xúc động như vậy. Mặt mày hốc hác nhiều khó nhìn lắm, làm mất mặt Tam Sơn Thành."
Ta bị ai đánh đây?
Trong lòng Tôn Tiếu Nhan bi phẫn, trên mặt lại sửng sốt gạt ra một bóng dáng tươi cười, nhu thuận nói: "Vâng."