Mục lục
Xích Tâm Tuần Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Vọng vừa dứt lời, không chút do dự rút kiếm chém.

"Cái...cái gì?"

Sắc bén chợt hiện, Phương Bằng Cử lộn nhào tránh đi một kiếm này, kinh sợ đỉnh điểm, cũng vô cùng chật vật.

Trừ gã ra, ở đây không có một người nào kịp phản ứng. Cơ hồ tất cả mọi người tưởng tiếp theo là một màn huynh đệ hoà giải, tình nghĩa sâu nặng, thậm chí lưu truyền thành giai thoại.

Không ai nghĩ tới, có chúng nhân chú mục, huynh đệ ở đây, Khương Vọng vẫn ra tay!

"Bằng Cử." Khoé miệng Khương Vọng mỉm cười nhìn gã, nhưng nụ cười kia lại phá lệ băng lãnh: "Đã nói nghển cổ đợi giết, sao ngươi lại tránh rồi?"

Khuôn mặt tuấn tú Phương Bằng Cử lúc xanh lúc trắng, dứt khoát từ dưới đất đứng lên, cắn răng nhìn thẳng hắn: "Tam ca, ngươi quả thật không để ý đến tình huynh đệ sao?"

"Hỗn trướng vương bát đản vô sĩ!" Đến lúc này, Đỗ Dã Hổ giận không kềm được: "Lão Tử mắt bị mù mới làm huynh đệ với ngươi!"

Y nói xong, cất bước muốn xông lại, nhưng bị Khương Vọng đưa tay ngăn lại.

"Nhị ca, việc này để chính ta xử lý."

Phương Bằng Cử trợn mắt nhìn: "Đỗ Dã Hổ! Ngươi tính làm gì?"

"Phương Bằng Cử, ngươi quá làm ta thất vọng!" Từ trước đến nay Lăng Hà luôn khoan hậu cũng đè không được sắc mặt giận dữ, y tiến lên trước một bước, rút ra phối kiếm bên eo, cắt lấy một góc áo bào, trùng điệp ném xuống đất: "Từ nay về sau, ngươi ta cắt bào đoạn nghĩa!"

"Đại ca!" Phương Bằng Cử cười thảm một tiếng: "Nhị ca làm người xúc động thì thôi đi, ngay cả ngươi cũng không hiểu cho ta sao? Làm chứng trong sạch, ta cam nguyện chết, nhưng cha mẹ ta chỉ có một đứa con trai, ta là hương hỏa duy nhất của bọn họ, chết không bỏ xuống được hi vọng của bọn họ! Mệnh của ta không phải là của mình, sao có thể chết ở chỗ này? Khương Vọng vọng tin gian nhân, không nghe giải thích, một lòng muốn ta vào chỗ chết! Trong lòng của hắn nào có tình nghĩa huynh đệ?"

"Tứ ca, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là tứ ca." Triệu Ngữ Thành nhỏ nhất trong Phong Lâm ngũ hiệp rốt cuộc lên tiếng. Khuôn mặt y có chút trẻ con nhưng đã cực kỳ tuấn mỹ, giờ phút này nói chuyện, lại như kim ngọc rơi xuống đất có tiếng: "Phương Đắc Tài họ Phương! Thế hệ phục thị Phương gia ngươi! Một đám bại phỉ có thể lấy ra điều kiện gì mua hắn? Ngươi là đang vũ nhục tiền tài quyền thế Phương gia ngươi, hay là đang vũ nhục trí tuệ mọi người chúng ta? Một đám khuyển bại gia Tây Sơn, làm sao trà trộn vào Phong Lâm Thành, đồng thời còn thiết hạ cạm bẫy tại Vọng Nguyệt Lâu? Cuối cùng, ngươi đã không dám lấy cái chết thể hiện quyết tâm, mới vừa rồi còn làm bộ làm tịch, là diễn cho ai xem? Triệu Nhữ Thành ta hổ thẹn làm huynh đệ với ngươi."

Trong năm người thì Lăng Hà và Khương Vọng thuộc nhà nghèo, gia cảnh Đỗ Dã Hổ không tốt không xấu, mà Phương Bằng Cử và Triệu Nhữ Thành đều là công tử phú quý. Phương gia thì không cần phải nói, Triệu gia mặc dù mới dời tới Phong Lâm Thành mười năm, nhưng vốn liếng sâu không lường được.

"Tiểu ngũ, ngươi từ trước đến nay giao hảo với lão tam, ngày thường khuynh hướng theo hắn thì thôi đi, chẳng lẽ ta cũng không phải là tứ ca của ngươi? Ngươi không có chứng cứ, chỉ bằng suy đoán đã nói những lời tru tâm này, chẳng lẽ lương tâm có thể an sao?"

Phương Bằng Cử đau lòng nhức óc, lộ ra vẻ dày vò thương tâm.

"Bằng Cử ngươi vẫn tài hùng biện không bỏ." Khương Vọng ngừng đám người Triệu Nhữ Thành lại: "Thế nhưng ngươi có nghĩ tới, vì sao trước đó dù ta trọng thương bỏ chạy, cũng không âm thầm liên hệ đại ca nhị ca tiểu ngũ, mà lựa chọn cho tới hôm nay tới tìm ngươi?"

Mí mắt hắn cụp xuống: "Bởi vì cho tới bây giờ ta không muốn để bọn họ phải lựa chọn, không muốn để bọn họ ngờ vực vô căn cứ, không muốn để bọn họ bị làm khó! Chuyện giữa ngươi và ta, ngươi và ta tự mình giải quyết. Ta mà chết, vậy đã chết rồi. Ta còn sống, vậy phải trả, ngươi đến trả lại cho ta."

Phương Bằng Cử lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi có phải phán đoán bậy hay không? Ta cũng không nợ ngươi cái gì, ngươi biểu ta làm sao trả? Ngươi vì sao chấp mê bất ngộ như vậy?"

Nhưng Khương Vọng không tiếp tục đối thoại nữa, mà quay người quỳ gối về phía pho tượng Đạo Tôn to lớn trong đạo viện, nói: "Đệ tử Khương Vọng, bị gian nhân Phương Bằng Cử làm hại, suýt nữa chết. Thù này không thể giải, hận này không thể tiêu. Mời tới quyết tử!"

Dưới trận xôn xao.

Đạo chứng tử đấu! ! !

Đồng môn giết nhau là tội, nhưng nếu thật có sinh tử đại hận, huyết cừu khó tiêu, Đạo môn cũng không kiêng kị loại quyết đấu này.

Mà trong rất nhiều loại quyết đấu, mời Đạo Tôn chứng kiến quyết đấu là một loại không thể vãn hồi.

Đạo môn phổ biến cho rằng, Đạo Tôn cao nằm chín tầng trời, nhìn rõ vũ trụ. Tụng niệm kỳ danh, tức là biết. Bái phục nó, tức là nhận thấy. Tất cả lời thề một khi liên quan đến Đạo Tôn, thì không thể vãn hồi.

Đạo chứng tử đấu, không chết không thôi.

Khương Vọng vừa dứt lời, liền có một trung niên đạo sĩ mặc đạo bào đen xuất hiện trước pho tượng Đạo Tôn.

Khuôn mặt y kiên nghị, râu ngắn. Đạo bào màu đen trên ngực phải thêu một con Thanh Long nho nhỏ, nhìn sinh động như thật. Đây là chỉ có cường giả trung tam phẩm mới có thể mặc đạo bào Đằng Long.

Tu giả thế tục, cảnh giới đại khái chia làm cửu phẩm. Tất cả lưu phái hoặc là tên không giống, hoặc khác xa nhau, nhưng đại khái phẩm giai đều đối ứng với cửu phẩm. Cửu đến thất phẩm là sơ giai, lục đến tứ phẩm là trung giai, tam đến nhất phẩm là cao giai. Thú vị là, phẩm này đồng thời cũng đối ứng quan phẩm các quốc gia.

Đương nhiên, dạng tiểu quốc như Trang quốc này, cho dù là thừa tướng nhất phẩm, cũng chưa chắc thật có thực lực nhất phẩm.

Đạo nhân áo bào đen râu ngắn này vừa mới hiện thân, tất cả các đệ tử đều khom mình hành lễ: "Viện trưởng!"

Toàn bộ Phong Lâm Thành cũng không có mấy người có thể mặc hắc bào đạo nhân Đằng Long, ở trong đó bao gồm viện trưởng Phong Lâm đạo viện Đổng A. Tương truyền y từng tu hành tại quốc đô Trang quốc là Tân An Thành, bởi vì tính cách thẳng thắn theo lẽ công bằng, đắc tội quyền quý, mới bị đưa tới Thanh Hà quận Phong Lâm Thành.

Trên mặt Lăng Hà buồn bã, nhưng lại không nói một lời. Gã biết rõ kiếm thuật Khương Vọng, có thể nói trước khi hắn chính thức bắt đầu tu hành đạo thuật, trong ngoại viện không ai là đối thủ, Phương Bằng Cử cũng không ngoại lệ.

Nhưng Khương Vọng đã đưa ra đạo chứng quyết đấu, biểu thị oan khuất khó giải. Lúc này viện trưởng đích thân đến, Phương Bằng Cử hoặc là liều mạng một lần, hoặc là chỉ có thể bó tay chờ Phong Lâm đạo viện tham gia điều tra chuyện Khương Vọng bị ám toán.

Nhưng mà Phương Bằng Cử nào đã được đạo viện điều tra?

Cho nên trên thực tế gã cũng không có lựa chọn.

Trong vô số ánh mắt ngờ vực vô căn cứ, chê cười hoặc tức giận, trên mặt Phương Bằng Cử vẫn không bối rối: "Tam ca, ngươi thật muốn chúng ta rút kiếm chém giết nhau?"

Khương Vọng thản nhiên nói: "Để chúng ta đi đến cảnh này, là ngươi, không phải là ta."

"Ngươi muốn như thế nào mới chịu tin ta?"

"Ta đã vì phần tín nhiệm này mà trả giá một lần sinh mệnh. Hiện tại, nhiều lời vô ích, trong ấn tượng ta, Phương Bằng Cử cũng không phải là kẻ hèn nhát không dám ứng chiến."

Phương Bằng Cử không hề bị lay động: "Ngươi tự tin có thể giết ta?"

Khương Vọng bình tĩnh nhìn gã: "Không ngại thử một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK