So với những phân lâu Tam Phân Hương Khí Lâu nổi danh tại danh thành đại quốc, phân lâu mở tại Phong Lâm Thành chỗ này đại khái không đáng nhắc tới. Nhưng chỉ cần người gặp qua Diệu Ngọc, sẽ không nói như vậy.
Người chủ sự Phương gia bây giờ là Phương Trạch Hậu, cũng chính là cha đẻ Phương Hạc Linh, bá phụ Phương Bằng Cử. Một thân vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, càng độc lập mở ra thương lộ thông Vân quốc, năng lực và danh vọng đều có, ẩn ẩn chính là tộc trưởng kỳ sau của Phương gia. Nhân vật như vậy, lại quấn quýt si mê Diệu Ngọc cô nương không thôi. Mỗi đợt hành thương trở về, chuyện thứ nhất là đến Tam Phân Hương Khí Lâu tiêu khiển.
Chuyện như thế, nhiều không kể xiết. Phương Trạch Hậu không phải là đại nhân vật thứ nhất quỳ dưới váy Diệu Ngọc, cũng không phải người cuối cùng.
Mà tham hoa luyến cỏ như Triệu Nhữ Thành, cũng như vậy. Từ khi gã nghe nói diễm danh Diệu Ngọc, liền vung tiền như rác, cơ hồ coi Tam Phân Hương Khí Lâu là nhà đến ở lại, rất có khí thế không đắc thủ thề không bỏ qua.
"Sẽ không có khả năng này." Triệu Nhữ Thành rất bình tĩnh nói: "Nữ nhân kháng cự ta, cho tới nay còn chưa ra đời đâu."
Trong lòng gã còn bổ sung thêm, Khương An An đương nhiên không tính là nữ nhân, nó vẫn chỉ là tiểu thí hài.
Diệu Ngọc khẽ vuốt cằm, dường như biểu thị đồng ý: "Hoàn toàn chính xác, tướng mạo Triệu công tử tuấn tú nhất đẳng, xuất thủ càng xa xỉ số một. Thực lực không tầm thường, gia thế lại tốt, tiền đồ rộng lớn, một lòng linh lung tinh xảo, há miệng trong mật thêm dầu, có nữ nhân nào có thể kháng cự ngươi chứ?"
"Thế nhưng." Nàng nói thế nhưng, giữa lông mày chợt nổi lên một tia ai oán, khiến người thực sự muốn giúp nàng xóa đi: "Thế nhưng ngươi thích ta không đủ . . ."
Giống như Triệu Nhữ Thành không quá thích nàng, làm nàng sầu bi.
"Hắc hắc hắc. . ."
Một hồi tiếng cười thập phần hèn mọn, thập phần đột ngột, phá vỡ bầu không khí trong tiểu viện.
Hoàng A Trạm chẳng biết lúc nào tỉnh lại, nhưng men say lại chưa hoàn toàn tán đi. Lúc này đang chống cằm, một mặt cười ngớ ngẩn nhìn Diệu Ngọc cô nương: "Hắc hắc hắc. . ."
Không cần phải nói, cũng biết gã đang suy nghĩ gì.
Khương Vọng che mặt không nói, hắn ngược lại nhận ra Diệu Ngọc chính là nữ tử váy đỏ hắn gặp lúc trước, nhưng trong loại hoàn cảnh này hắn không có quyền lên tiếng.
Đỗ Dã Hổ thuận tay muốn lôi Hoàng A Trạm ra ngoài làm thịt, để tránh cùng một chỗ mất mặt. Đang suy nghĩ có đáng làm một cọc án mạng trước khi nhập ngũ hay không.
"Sao lại không đủ thích chứ?" Chỉ có Triệu Nhữ Thành không cảm thấy mất mặt, một mặt trấn định, giống như hoàn toàn không biết Hoàng A Trạm, hiện ra phong độ cao thủ hái hoa: "Ta chưa từng truy đuổi một nữ nhân lâu như vậy, từ khi nhìn thấy Diệu Ngọc cô nương, ta đợi tại Tam Phân Hương Khí Lâu còn nhiều hơn ở đạo viện. Ta thích đến muốn tràn ra tới, muốn nhanh bao phủ nơi này."
Gã đứng dậy rời tiệc, nhẹ nhàng đến gần Diệu Ngọc.
"Nơi này." Gã án lên tim của mình.
Không thể không nói, tình cảnh này, dạng người tuấn tú như thế. Dù là tú bà một đời trải qua vô số sóng gió, giờ phút này cũng mắt hiện vẻ mê choáng, lại có chút không ngừng động tâm.
Nhưng Diệu Ngọc chỉ dùng một câu đã ngăn gã lại:
"Ngươi không phải thật sự thích ta, ngươi chỉ là quá nhàm chán."
Triệu Nhữ Thành treo nụ cười mê người trên mặt bỗng tán đi, gã ngừng lại, không còn đi tới phía trước.
"Ta hoàn toàn chính xác không thích ngươi." Hắn nói: "Ta chán ghét nữ nhân quá thông minh."
Khương Vọng một mực biết, Triệu Nhữ Thành rất sợ phiền phức, cũng là người rất không quan trọng. Gã giống như không có chuyện gì cần quan tâm, được ngày nào hay ngày ấy chính là nhân sinh của gã.
Gã tiêu tiền như nước, hoang phế thời gian. Giống như lãng phí tiền tài, cũng lãng phí thiên phú. Nhưng đây đều là chuyện riêng của gã, ai cũng không có tư cách can thiệp.
Cho nên hắn có thể hiểu, thích và không thích trong miệng Triệu Nhữ Thành là quá lỗ mãng.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, tại thanh lâu kỹ quán tán gẫu thích hay không, bản thân là một chuyện hài hước.
"Đi về nhà thôi, ta còn phải nấu cơm cho An An." Khương Vọng đứng dậy nói.
"Tam ca." Triệu Nhữ Thành một mặt thành khẩn nhìn hắn: "Ta mua đồ ăn mang về cũng được? Chớ tự mình làm."
Bên kia Đỗ Dã Hổ cũng ngưng trọng gật đầu, một mặt lòng còn sợ hãi: "An An vẫn còn con nít."
". . ." Sắc mặt Khương Vọng khó coi: "Có đi hay không?"
"Đi đi đi."
Đỗ Dã Hổ dựng Hoàng A Trạm lên, không để ý tới gã giãy dụa cười ngớ ngẩn, một đoàn người lập tức giải tán.
Diệu Ngọc cứ như vậy mỉm cười nhìn bọn họ rời đi, không nói gì.
Nhưng ngón tay nàng nhẹ nhàng khẽ quấn, trong lúc mọi người không biết, một hạt trắng chuẩn bị đã lâu lặng yên rơi vào trên lưng Khương Vọng.
Đồng thời thẩm thấu vào.
. . .
Đỗ Dã Hổ tiễn bạn rượu say không còn biết gì về, Triệu đại thiếu tự nhiên là hồi phủ nghỉ ngơi, Khương Vọng một mình đi ký túc xá đạo viện đón An An.
Lúc gặp Khương An An, cảm xúc nó rõ ràng không quá tốt, miệng nhỏ phình lên, cũng không biết đang làm gì.
"Sao vậy Tiểu An An?" Khương Vọng cười tủm tỉm, thập phần hòa ái dễ gần.
"Không có việc gì." Khương An An chu miệng nói.
"Vậy là tốt rồi." Khương Vọng vẫy vẫy tay: "Về nhà đi."
". . ." Khương An An kinh ngạc đến ngây người. Thật chẳng lẽ không có ý định hỏi thêm vài câu, quan tâm thêm vài câu sao?
Bên kia Lăng Hà cũng không giữ lại, chỉ phất phất tay: "An An gặp lại."
Khương Vọng minh bạch, chỉ sợ vị đại ca này đã sớm muốn tu luyện, chỉ là phải lo chăm sóc Khương An An nên không thể tập trung. Thiên phú của y không quá tốt, nhưng chăm chỉ là nhất đẳng.
"Lăng Hà ca ca gặp lại." Khương An An mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng cơ bản vẫn lễ phép chào.
"Đúng rồi." Trước khi đi, Khương Vọng thuận miệng nói: "Đạo huân mấy người chúng ta đều chuyển cho huynh, góp lại hẳn là khoảng cách Khai Mạch Đan không xa. Huynh thêm chút sức, sớm đi đổi đi."
Lăng Hà trầm mặc một hồi, mới nói: "Hẳn là nên cho Nhữ Thành trước, tuổi hắn nhỏ nhất, thiên phú cũng tốt nhất, không nên lãng phí."
"Hắn không có hứng thú." Khương Vọng dứt khoát giải thích: "Sau đó Hổ ca dự định đi Cửu Giang Huyền Giáp, đi con đường binh gia dùng khí huyết Trùng mạch."
Lăng Hà không từ chối nữa, chỉ nói: "Được."
Y biết, Triệu Nhữ Thành không hứng thú là thật không có hứng thú, Đỗ Dã Hổ quyết định cũng không ai có thể vãn hồi. Y có thể làm cũng không nhiều, hiện có thể làm chính là không lãng phí những đạo huân này, những thứ tình nghĩa này.
"Về nhà thôi." Khương Vọng giơ Khương An An lên, để nó ngồi trên vai phải của mình, bước chân vững vàng đi ra khỏi viện.
Khương An An bỗng nhiên cao hứng trở lại, "Giá" một tiếng, bắp chân lắc loạn trước người Khương Vọng.
Trên đường rời đạo viện, nó còn tràn đầy phấn khởi thay mặt Khương Vọng đáp. Mỗi khi có người chào hỏi "Chào Khương sư huynh", nó cũng giòn tan đáp: "Chào huynh."
Khương Vọng cũng theo nó, chỉ gật đầu chào.
"Lăng Hà ca ca không phải quá nhàm chán chứ?" Trên đường về nhà, Khương Vọng thuận miệng hỏi.
"Còn chưa tan học, huynh ấy đã ở cửa chờ lấy. Người ta tan học còn có chuyện phải bận rộn, huynh ấy cũng không nhường, một mực đi theo muội." Khương An An cắn ngón tay nói.
Lăng Hà là người khoan hậu đáng tin, để y hỗ trợ chiếu khán Khương An An là ổn thỏa nhất. Bất quá, như hình với bóng cũng khó chịu thật.
"Muội có chuyện gì bận bịu chứ?" Khương Vọng vừa nói, vừa kéo đầu ngón tay của nó xuống: "Đừng cắn móng tay."
"Hoắc!" Khương An An tức giận muốn nhảy xuống, ngẫm lại tới nhà còn có một đoạn đường, liền thôi. "Muội rất bận rộn đấy, không nói cho huynh đâu."
Khương Vọng cũng không để ý, câu được câu không nói: "Lăng Hà ca ca rất tốt, An An phải lễ phép với huynh ấy đấy."
"Không chịu xem sắc mặt."
"Đừng cắn móng tay."
Thanh âm cứ như vậy dần dần đi xa.
—— "Biết! Nói! Rồi!"