Phụ tử Hồ thị đi rồi, Khương Vọng nhàn nhã bước đi mấy bước. Hắn cảm nhận được sự sốt ruột và ẩn nhẫn của Hồ Thiểu Mạnh, điều này làm hắn rất hài lòng. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ sợ người ta không có chút dao động, vì như thế chứng tỏ ý tưởng của hắn là sai lầm. Ngược với sự ung dung thoải mái của Khương Vọng, Trúc Bích Quỳnh nước mắt rơi thành dòng, không ngừng được. Mặc dù nàng ta ra đời chưa lâu, nhưng cũng biết trên đời có người xấu, có chuyện xấu. Nàng ta
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.