“Ta không biết đường có dài hay không, người có xa xăm hay không. Hướng gia, ta chỉ muốn nhìn thử, vậy là quá tốt rồi.” Chỉ là nhìn thử, vậy là quá tốt rồi. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Hồ Xuyên Tử vẫn nỗ lực liếc nhìn Độc Cô Tiểu một cái. Cứ như vậy? Như vậy là quá tốt rồi? Thế gian này có quá nhiều bất lực, đồng thời cũng có quá nhiều cam tâm tình nguyện! Hướng Tiền đứng lên. Như vậy là quá tốt rồi. Sau đó y bước một bước về
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.