Ngoài phòng ngủ, ánh mặt trời sáng ngời. Vương Trường Cát đi qua cánh cửa phòng đã gãy, đi ra sân. Đi qua thi thể Tiếu Quất. Tiểu Quất có một đôi mắt nâu, lúc này đang mở to không nhúc nhích nhìn lên bầu trời. Đẩy cửa sân, rời khỏi tiểu viện. Đã từ rất lâu hắn không rời khỏi tiểu viện vào thời điểm ban ngày có đông người như này, vì càng nhiều người, cái thế giới này càng làm hắn khó chịu. Bây giờ vẫn không có gì khác. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên sắc trời rực rỡ, hơi nheo mắt. "Xấu hổ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.