"Tôi là người dân thường, tối nay thực sự rất hứng khởi..."
Đồng hồ báo thức vang lên, Lý Vi Ý rút tay ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng tắt nó đi, trùm đầu ngủ trong vài phút, rồi bật dậy như thể đang để tang.
Tắm rửa xong, cô đã rất phấn chấn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to sáng ngời của mình, nhanh chóng thay bộ đồ công sở, sau đó khoác chiếc áo khoác dài màu hồng cánh sen, trang điểm nhẹ rồi vội vàng đi ra ngoài.
Căn nhà mà Lý Vi Ý thuê nằm ở ga đầu tiên của tàu điện ngầm, đi qua Tương Thành mất nửa tiếng, thường sẽ luôn có chỗ ngồi trống. Cô đặt đồng hồ báo thức 25 phút như thường lệ, cô tựa đầu vào cửa kính và bắt đầu ngủ gật. Thỉnh thoảng lại gật gật cái đầu khiến cậu thanh niên cũng là nhân viên văn phòng liếc trộm.
Xuống tàu điện ngầm, mười phút trước khi đi làm, Lý Vi Ý mua bánh bò và sữa đậu nành yêu thích tại một quầy hàng, năm phút sau đến công ty ăn xong, chải chuốt một chút là có thể bắt đầu làm việc!
Lý Vi Ý làm việc trong bộ phận tài chính của công ty quần áo nữ thuộc Tập đoàn Mộc Thần. Trong bộ phận, Lý Vi Ý đảm nhiệm vị trí cao nhất và nhóm phân tích chiến lược chuyên nghiệp nhất trong bộ phận tài chính, tên chức vụ đã cho thấy công việc cô cần làm, cô chịu trách nhiệm lập kế hoạch, điều phối, phân tích và báo cáo tình hình tài chính tổng thể của công ty.
Ba năm trước, Lý Vi Ý tốt nghiệp đại học và rất vui mừng khi có thể nhận được vị trí này. Trong nhóm của cô, có sáu người, ngoại trừ chị Chu, bốn người còn lại đều là thạc sĩ 985*, chỉ có Lý Vi Ý có bằng cử nhân.
*Trường đại học trong nhóm "985" được coi là những trường đại học hàng đầu và được đầu tư mạnh mẽ để nâng cao chất lượng giáo dục và nghiên cứu tại TQ.
Tuy nhiên, Lý Vi Ý không sợ hãi, hồi đó, cô có thể vượt qua các bài thi viết và phỏng vấn, vượt qua nhiều đối thủ mạnh, xếp ngang hàng cùng những đồng nghiệp cao học kia. Hiện tại, thành tựu công việc của cô không thua kém bất kì ai trong số họ.
Mọi người đều là người hướng nội, không khí trong nhóm có thể coi như đoàn kết và hòa thuận, cả buổi sáng trôi qua trong căng thẳng và bận rộn.
Lý Vi Ý mời chị Chu, người quản lý, cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm. Hai người đã là bạn của nhau hơn một năm.
Sau đó, họ ghé một quán cơm niêu yêu thích gọi đủ thứ món, Lý Vi Ý lấy trong túi ra một hộp giấy, cười tươi nói: "Chị Chu, bánh phô mai Nacho yêu thích của chị, sau bữa cơm cùng nhau ăn nhé!" Gần nhà cô có một cửa hàng đồ ngọt, trước đây chị Chu thích mang đến cho cô ăn cùng, nên Lý Vi Ý thỉnh thoảng lại mang đến cho chị ấy.
Chị Chu cười ha hả: "Ôi, lại bắt em tiêu tiền rồi! Cô nương, bảo không mang, sao không nghe!" Lý Vi Ý ậm ừ: "Em cũng thích ăn mà!"
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau chia sẻ những chiếc bánh nhỏ tinh tế. Chị Chu tỏ ra hài lòng, nói: "Vi Ý, em có mối quan hệ nào trong công ty hay tập đoàn không?"
Lý Vi Ý vẫn còn vẻ mặt ngây thơ: "Mối quan hệ gì? Mối quan lớn nhất em kết giao chính là chị đó."
Một câu trêu đùa khiến chị Chu cười khúc khích, nghiêm túc nói: "Chúng ta thân thiết, cho nên chị muốn tiết lộ cho em biết, những năm gần đây mặc dù công ty chúng ta làm ăn rất tốt, nhưng tình hình… Em biết không, chị nghe nói rằng cấp trên đã có kế hoạch thu gọn và tinh giảm biên chế..." chị liền làm một cử chỉ chém gió.
Lý Vi Ý trong lòng trầm xuống: "Thật sao? Liệu có chém tới trên đầu chúng ta hay không?"
Chị Chu thở dài, nói: "Nghe nói là do sếp lớn quyết định, tất cả các bộ phận ngoài thị trường sẽ cắt giảm nhân sự từ 20%-30%, tức là bộ phận của chúng ta cũng chỉ để lại một đến hai người. Bây giờ, bước tiếp theo là các công ty chi nhánh. Mặc dù hiệu quả công việc của em rất tốt, chị đã nói chuyện với quản lý về việc này, nhưng ai biết lãnh đạo nghĩ gì. Em vẫn nên suy nghĩ về biện pháp và phương án dự phòng. Công việc gần đây cố gắng biểu hiện tốt một chút, như thế cũng an toàn hơn một chút."
Lý Vi Ý vẫn khó mà liên kết việc giảm biên chế với bản thân mình, dù cho cô đã làm việc rất tốt. Cô từng tự hào về một số công việc quan trọng từng đảm nhiệm trong quá khứ, cô thậm chí còn cống hiến nhiều hơn so với những người khác. Nhưng phải nói rằng, cô có trình độ học vấn thấp nhất, chỉ có bằng cử nhân hệ 985.
Lý Vi Ý có chút lo sợ, lúc này lại nghe chị Chu nói: "Mà này, bạn trai em không phải đang thi biên chế sao? Kết quả thế nào?"
"Chắc cũng sắp có kết quả rồi."
Chị Chu nói: "Nếu cậu ấy thi đậu, em có thể “tình cờ” đề cập trước mặt quản lý một chút."
Lý Vi Ý mở to mắt: "Sao lại nhắc đến việc này? Nếu anh ấy đậu, anh ấy cũng chỉ là một nhân viên công chức thôi mà."
"Này!" chị Chu vỗ đầu cô, "Tốt xấu gì thì cậu ấy cũng được nhận vào khoa có tiền tố quốc gia, phụ trách xây dựng kinh tế, vô luận thế nào, người khác đều đánh giá cao. Nói không chừng còn có thể tạo thêm ấn tượng trong lòng lãnh đạo!"
Lý Vi Ý suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Chị nói đúng, sau khi nuôi anh ấy ba năm, hẳn là có chút hữu dụng."
Chị Chu cười phá lên, cuối cùng nói, buổi chiều để Lý Vi Ý đi cùng đến trụ sở nộp báo cáo, Lý Vi Ý vui vẻ đồng ý.
Trở lại công ty, thời gian nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Lý Vi Ý một mình đi đến cầu thang, nhìn ánh nắng mùa đông ấm áp bên ngoài, nghĩ đến lời chị Chu nói, trong lòng không khỏi có chút bất an. Cô lập tức lắc lắc đầu, tự nói với chính mình: Lý Vi Ý, không cần loạn, ngươi ưu tú như vậy, cố gắng như vậy, với lại đã công tác ba năm, không có khả năng chỉ nhìn trình độ a? Nhất định không phải là ngươi.
Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn ngắn cho Tạ Tri Lộc: "Anh đang làm gì vậy?"
Đợi năm sáu phút, Tạ Tri Lộc không trả lời, Lý Vi Ý gọi điện, bảy tám hồi chuông hắn mới bắt máy, nhưng giọng nói vẫn điền đạm như cũ: "Vi Ý, có chuyện gì vậy?"
Lý Vi Ý ở trước mặt bạn trai giống như một con mèo cưng, nhẹ giọng nói: "Đã một hai tuần không gặp, anh cũng không thèm liên lạc với em."
Tạ Tri Lộc ngừng một chút, đáp: "Trước đó anh bận rộn việc thi cử, gần đây cùng gia sư có rất nhiều việc phải làm, em cũng không phải không biết."
"Được, được, em biết anh bận, vậy anh đã có kết quả thi chưa?"
Tạ Tri Lộc nhuốm màu vui mừng: "Thi đỗ rồi."
"Thật sao?!" Lý Vi Ý đột nhiên đứng thẳng dậy, kinh ngạc nói "Quá tốt rồi! Đó là khoa anh muốn sao?"
"Đúng vậy, hai ngày trước anh mới nhận được thông báo."
Lý Vi Ý sững sờ, Tạ Tri Lộc tựa hồ chưa nhận ra, lại tiếp tục nói: "Trong rất nhiều thí sinh dự thi, chỉ có hai người thi đậu, một người khác khoa với anh, ngay cả cố vấn cũng nói kết quả này rất hiếm..."
Lý Vi Ý giận dữ đánh gãy lời của anh: "Anh nhận được thông báo từ hai ngày trước, sao không báo ngay cho em? Hôm nay em gọi điện, anh mới báo cho em biết?"
Tạ Tri Lộc trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Anh nghĩ rằng em bận rộn công việc, gần đây anh cùng gia sư có rất nhiều việc phải hoàn thành, cho nên anh muốn đến nói trực tiếp với em, thật xin lỗi."
Lời giải thích này có thể chấp nhận được, cộng thêm việc anh ta nhanh chóng nhận lỗi, Lý Vi Ý cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng vẫn khó chịu không thể giải thích được, liền không nói gì.
Tạ Tri Lộc hỏi: "Em giận à?"
Lý Vi Ý nghĩ thầm, đương nhiên là cô tức giận rồi, anh còn mau tới dỗ em.
Nhưng cô cũng không đòi Tạ Tri Lộc dỗ dành cô như trước đây, cách một màn hình điện thoại, Lý Vi Ý cũng cảm thấy có lúc mình đã trở nên kiềm chế hơn, có phải vì đi làm mà đã trưởng thành hơn không?
Anh nói: "Để anh đãi em ăn tối. Tối mai, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
Lý Vi Ý tim đập thình thịch, giả vờ ngây ngô hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đừng nghĩ rằng chỉ mời em đi ăn tối thì em sẽ tha thứ cho anh."
Tạ Tri Lộc cuối cùng cũng cười nói: "Chúng ta gặp nhau rồi nói."