Mục lục
A Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì?"

Lê Duẫn Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi, ngươi tha cho anh Thiền đi, ba tháng trước khi ngươi tới đây đã làm quá nhiều chuyện, sau đó anh Thiền tỉnh lại, sợ tới mức thần kinh gần như suy yếu! Anh ấy nói ngươi có thể đang trốn trong nhà anh ấy, hai tháng nay không dám về nhà ngủ, nửa đêm luôn nằm mơ thấy mình bị ma nữ ám. Làm ơn hãy tha cho anh ấy, ngay cả khi anh Thiền dương khí tràn trề, cũng không chịu đựng nổi việc bị ngươi hút thường xuyên như vậy! Ta biết ngươi là gì, thủy quỷ ngươi có phải muốn quay lại sông không? Nếu ngươi có kẻ thù, ta và anh Thiền sẽ bắt người đó đến quỳ trước mộ ngươi, được không? Hay ngươi muốn tiền giấy, xe giấy và nhà giấy? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta liền đốt xe Ferrari và biệt thự, lại đốt 500 vạn cho ngươi!"

Lý Vi Ý sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên phá lên cười, cô không nhịn được cười, cười đến đau cả bụng. Cô thầm nghĩ, Trương Tĩnh Thiền đã không để lại lời nhắn cho chính mình năm 19 tuổi, xem ra đã dọa sợ trẻ nhỏ rồi.

Cười đủ rồi, Lý Vi Ý nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Duẫn Mặc, nói: "Đừng lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại anh Thiền của cậu, dương khí của anh ấy trước đây nhiều bao nhiêu, sau này vẫn sẽ nhiều bấy nhiêu, cho đến nay, tôi chưa hút mất tí nào đâu." Nói đến đây, cô đỏ mặt: "Quên đi, để anh ấy giải thích cho cậu sau."

Lê Duẫn Mặc đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu lại, tìm kiếm chung quanh, cuối cùng nhìn xuống túi quần của cô: "Ngươi... ngươi giấu anh Thiền của ta ở đâu? Như vậy còn có thể thả ra?"

Lý Vi Ý: "... Ha ha ha ha ha!"

Lê Duẫn Mặc nhìn cô qua kính chiếu hậu một lần nữa, điều kỳ lạ là sự việc kinh hoàng như vậy, nhưng cậu không cảm thấy sợ cô, mà thậm chí còn cảm thấy rằng cô... hoạt bát và dễ thương hơn so với anh Thiền trước kia - Không, không, không, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu cũng bị dụ dỗ?

"Ngươi là... nữ, đúng không?" cậu hỏi.

"Làm sao cậu biết?"

Lê Duẫn Mặc đưa tay vỗ nhẹ vô lăng: "Tôi biết rồi! Trực giác của tôi ngay từ đầu đã đúng! Anh Thiền sao có thể trở thành một tên vừa tồi tệ lại vừa điệu đà như vậy!"

Lý Vi Ý đập mạnh một cái vào đỉnh đầu cậu.

Hôm nay là thứ hai, xe vẫn đang đi đến trường trung học, di động của Lý Vi Ý vang lên, cô nhấc máy, nghe thấy giọng nữ trong trẻo quen thuộc: “Em đang ở đâu?”

"Còn 5 phút nữa đến Nhất Nhị."

"Chờ em ở cửa sau trường học."

"Được."

Lê Duẫn Mặc đột nhiên nói: "Tôi thấy rất kỳ lạ, cô là nữ quỷ, tại sao lại luôn đi tìm Lý Vi Ý – một cô gái như vậy?"

Lý Vi Ý thở dài: “Có lẽ bởi vì cô ấy xinh đẹp, dễ thương lại tốt bụng, đến cả ma nữ cũng khó cưỡng lại được.”

Lê Duẫn Mặc: "..."

Vẫn là cửa sau trường, vẫn là hàng cây đó, một cô gái trẻ lạnh lùng và cứng đầu đeo một chiếc ba lô sau lưng. Trước khi hai người đến gần, cô gái cau mày: "Sao cậu ta lại ở đây?"

Lê Duẫn Mặc: "..."

Lý Vi Ý: "Phốc."

Lê Duẫn Mặc rất bướng bỉnh: "Nếu không vì anh Thiền, tôi cũng không đến đây. Người kia, đại tiên, cô nói khi đến nơi cô sẽ thả anh Thiền ra, anh Thiền đâu?" anh mắt cậu lại lượn quanh túi quần của Lý Vi Ý.

Trương Tĩnh Thiền: "..."

Lý Vi Ý nắm lấy cánh tay của Trương Tĩnh Thiền để làm chỗ dựa cho cơ thể, cô sợ rằng mình sẽ phá lên cười.

Cô cúi đầu thấp giọng nói với Trương Tĩnh Thiền: “Cậu ta đoán ta tôi là người khác, bởi vì trong khoảng thời gian này, anh sợ tới mức thần kinh suy nhược, ngày ngày đều mơ thấy mình bị quỷ ám.”

Cô nhìn thoáng qua chiếc dái tai nhỏ nhắn, trắng nõn của người trước mặt, ngỡ ngàng một chút. Tại sao cô lại muốn đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm chặt nó, rõ ràng đây là cơ thể của cô mà.

Trương Tĩnh Thiền không để ý đến sự phân tâm của cô, khẽ quay đầu lại, ai ngờ hơi thở ấm áp của thiếu niên lại phả lên chiếc cổ gầy guộc hiện tại của anh, có cảm giác lạ lẫm và kỳ quặc. Anh đứng yên tại chỗ, ngữ khí kiên định trả lời: "Anh không bị suy nhược thần kinh, anh chỉ đề phòng một chút, đó là phản ứng của một người bình thường."

Lý Vi Ý: "Ừ, sao cũng được, ha ha."

Trương Tĩnh Thiền giơ tay xoa xoa sau gáy, sau đó nhìn Lê Duẫn Mặc với vẻ mặt nhàn nhạt: "Người cũng đã đưa đến, cậu có thể trở về rồi. Trương Tĩnh Thiền không sao, ba ngày sau anh ta sẽ trở lại, cậu đừng lo lắng."

Lê Duẫn Mặc nhìn cô gái có phong thái cao ngạo lạnh lùng giống hệt một người, đột nhiên, trong lòng chợt cảm thấy tràn đầy niềm vui, cậu dám nói rằng mười chín năm qua cậu chưa từng thông minh như vậy, liền buột miệng nói: "... Anh Thiền?"

Lý Vi Ý bất ngờ huýt sáo một tiếng.

Trương Tĩnh Thiền không phủ nhận, nhưng nheo mắt nhìn Lý Vi Ý nói: "Tại sao em lại huýt sáo với cậu ta?"

Lý Vi Ý: "Hả?"

Lê Duẫn Mặc kích động, lao tới, muốn nắm lấy tay anh nhưng lại cảm thấy không thích hợp, vì vậy vò đầu bứt tai ngay tại chỗ: "Thật sao, anh Thiền! Anh là..." một lần nữa linh cảm của cậu lại lóe lên: "Hoán đổi linh hồn sao? Cô, cô có phải là Lý Vi Ý?"

Lý Vi Ý gật đầu, khen: "Câu cũng có lúc thông minh đấy."

Trương Tĩnh Thiền mỉm cười, gật đầu và đấm mạnh vào vai Lê Duẫn Mặc. Tuy động tác rất ra dáng anh Thiền, nhưng nắm đấm nhỏ màu hồng phấn của con gái đánh vào người cậu không đau không ngứa, điều này khiến Lê Duẫn Mặc cảm thấy rất không quen, cậu chỉ cười khan một tiếng: "Vậy... ba ngày sau có thể đổi lại được sao? Điều này thực sự kỳ diệu!"

Trương Tĩnh Thiền nói: "Cậu qua đây với tôi."

Hai người đi sang một bên, Trương Tĩnh Thiền giải thích ngắn gọn mọi chuyện, chỉ nghe thấy tiếng Lê Duẫn Mặc lúc giật mình lúc sửng sốt. Đối với việc của Phúc Minh, Trương Tĩnh Thiền chỉ nói rằng sắp có một cuộc khủng hoảng lớn, cũng không đề cập quá cụ thể. Lê Duẫn Mặc cũng không quan tâm lắm, trong lòng cậu, Phúc Minh luôn là một con quái vật cực kỳ mạnh mẽ, cậu không nhận ra tầm quan trọng của cuộc khủng hoảng lớn mà Trương Tĩnh Thiền đã đề cập, cậu cũng không nghĩ rằng có một ngày nào đó, Phúc Minh sẽ sụp đổ.

Lê Duẫn Mặc đột nhiên tò mò hỏi: "Anh Thiền, sau tám năm nữa, liệu em có trở thành cánh tay phải đắc lực của anh ở Phúc Minh không? Như là phó tổng hay gì đó, hehe?"

Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, nói với giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Cậu luôn là cánh tay phải đắc lực của tôi."

Lê Duẫn Mặc thỏa mãn, dường như cậu sẽ trở thành một phụ tá đắc lực, có một cuộc sống sung túc và ổn định trong tương lai, hoàn mỹ.

Lê Duẫn Mặc lại liếc nhìn Lý Vi Ý cách đó không xa, hỏi: “Vậy anh và cô ta… Sau này… có phải là…” Cậu cười tinh nghịch.

Trương Tĩnh Thiền cũng liếc nhìn cô, nhưng không trả lời.

Lê Duẫn Mặc trong lòng vừa hưng phấn lại vừa thoải mái, không nói thêm gì nữa, tự mình bắt taxi rời đi theo lệnh của anh Thiền, để theo dõi tình hình gần đây của Phúc Minh. Cậu ta là con trai của giám đốc xây dựng, còn là bạn thời thơ ấu của Trương Tĩnh Thiền cho nên cậu có thể tự do ra vào tập đoàn. Anh Thiền nói đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và chỉ có thể giao cho một mình cậu hoàn thành.

Lê Duẫn Mặc đứng ở ven đường đón taxi, từ xa vẫy tay với Lý Vi Ý, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền: "À, anh Thiền, người hiểu rõ lòng anh chính là Lê Duẫn Mặc."

Trương Tĩnh Thiền ngước mắt lên, vẻ mặt trầm tĩnh.

Lê Duẫn Mặc trong lòng “lạch cạch” một tiếng, như thể một giấc mơ được bảo vệ kĩ lưỡng trong thời gian dài đã tan thành bong bóng. Cậu ta không bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ, vì em là một người chân thành và lương thiện như vậy? Bất kể khó khăn đến đâu, chỉ cần anh em đồng lòng..."

Trương Tĩnh Thiền trở nên mất kiên nhẫn: "Cậu lầm bầm lầu bầu cái gì vậy? Đi nhanh đi!"

Lê Duẫn Mặc vẻ mặt thê lương lên xe taxi.

Trương Tĩnh Thiền đi về phía Lý Vi Ý, thấy cô đang đút tay vào túi quần, cúi đầu, chán nản đá mấy hòn sỏi trên mặt đất. Rõ ràng là thân thể của anh, nhưng cách cô thực hiện những hành động trẻ con này, lại không mấy mâu thuẫn. Trương Tĩnh Thiền mỉm cười và nói: "Đuổi cậu ta đi rồi, chúng ta bắt tay vào việc."

Lý Vi Ý gật đầu: “Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ và chị tôi.” Vẻ mặt cô bối rối. Trương Tĩnh Thiền chạm vào chiếc chìa khóa xe trong túi mà khi nãy Lê Duẫn Mặc đưa anh để tỏ lòng kính trọng: "Lên xe rồi nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK