Khác với kiếp trước, ở kiếp này Hứa Dị có vẻ ôn hòa và yên tĩnh hơn. Áo khoác đen, mái tóc đen, làm cho khuôn mặt của anh tỏa sáng như ngọc soi dưới ánh đèn. Anh liếc nhìn cô một cái, cởi áo khoác ra, vắt nó lên khuỷu tay, để lộ chiếc áo len màu xanh đậm bên trong, tạo cảm giác vai rộng eo thon, khí chất ôn hòa. “Em nhìn anh như vậy làm gì?” Hứa Dị kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, “Chỉ mới vài ngày không gặp.” “Không ngờ anh lại tới sớm như
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.