Mục lục
A Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc Lý Hiểu Ý đang rối bời, Chung Nghị đã kéo cô vào trong nhà hàng ngồi xuống. Đúng lúc này, di động của cô vang lên, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Chu Chí Hạo", sắc mặt tái nhợt, cô liếc Chung Nghị một cái, đi ra khỏi nhà hàng nghe điện thoại.

“Alô, tại sao lâu như vậy mới trả lời cuộc gọi của tôi?” Giọng Chu Chí Hạo nghe khác hẳn thường ngày, u ám.

"Em… Vừa rồi có chút việc nên hơi chậm trễ."

“Cô làm sao vậy?” Chu Chí Hạo cười lạnh, “Quản lý cửa hàng nói cô xin nghỉ hai ngày! Cô không đi làm, cô đi làm cái gì?”

Lý Hiểu Ý đột nhiên trở nên không vui.

Chu Chí Hạo mặc dù có chút nóng nảy, nhưng hơn nửa năm nay vẫn theo đuổi cô, dụ dỗ lấy lòng cô. Thỉnh thoảng tức giận, cũng sớm làm lành, lại đến xin lỗi cô trước. Chưa bao giờ anh ta nói chuyện với cô một cách nghiêm túc như vậy.

Nhưng Lý Hiểu Ý vẫn cảm thấy áy náy khi nghĩ đến người đang ngồi trong nhà hàng phía sau mình, nên cô chỉ ủ rũ đáp: “Em gái em đến Thượng Hải tham gia cuộc thi, nên em đi cùng nó.”

"Cô là loại phụ nữ gì vậy? Em gái cô còn quan trọng hơn tôi sao? Có phải trước đây lão tử đối với cô quá tốt, cho cô chút mặt mũi, cô liền không nói một tiếng liền dám chạy đi? Mẹ kiếp, sao mọi người cứ thích gây thêm chuyện cho tao! Mày quay lại đây..ngay...ngay lập tức...hoặc tao...sẽ đánh chết mày!"

Lý Khiếu Y trong đầu “ong” một tiếng, nhớ tới lời A Thiền từng nói, cảm giác như mũi dao sắc bén treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, một cảm xúc kỳ lạ hơn nữa ập đến với cô. Cô đứng ở một giao lộ xa lạ và lạnh lẽo, lại như đang đứng trong một dòng chảy khổng lồ vô hình. Đó chính là dòng sông vận mệnh của cô.

Cô dường như cảm thấy được dòng chảy lưu vực dưới chân cô đang chậm rãi chuyển hướng, như thể nó đang nói với cô rằng số phận đã định như vậy, nhưng cũng không nên như vậy.

Tuy nhiên, loại này cảm giác kỳ diệu này chỉ lướt qua trong giây lát. Lý Hiểu Ý tỉnh táo lại, Chu Chí Hạo nói nhiều đến mức líu lưỡi, cô nước mắt lưng tròng hỏi: "Anh... anh uống rượu sao?"

"Tôi không có say! Lý Hiểu Ý, tôi biết cô vẫn luôn xem thường tôi, tôi theo đuổi cô lâu như vậy, cô vẫn không chịu cho tôi một câu trả lời chính xác, tôi chưa từng thấy nữ nhân nào khó chịu như vậy. Tôi hỏi cô, cô có yêu tôi không? Tôi yêu cô! Tôi yêu cô rất nhiều!" Hắn ta lại bắt đầu khóc.

Lý Hiểu Ý nghe đến đây thì da đầu ngứa ran, đang không biết phải làm sao thì điện thoại di động của mình đột nhiên bị lấy đi.

Chung Nghị đứng trước mặt cô, cúp điện thoại, tắt máy rồi trả lại cho cô.

Nước mắt giàn giụa, cô bàng hoàng nhận lấy.

Chung Nghị không biết khi nào sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhưng ngữ khí lại hết sức ôn hòa: "Anh lo lắng cho em nên ra ngoài nhìn một chút, nghe được vài câu. Đừng sợ, không có việc gì đâu, không cần phải nói nhiều với một kẻ say rượu, khi tỉnh dậy, hắn sẽ không nhớ được gì cả."

Lý Hiểu Ý cuối cùng cũng bật khóc nói: "Anh đang coi thường tôi sao? Trước đây anh ta không như vậy đâu, A Thiền đã nhắc nhở tôi, nhưng tôi..."

Cô quay đầu muốn chạy, Chung Nghị nhanh chóng ôm lấy cô nói: “Kỳ thật anh nghe được rất rõ ràng.”

Cô sững người một lúc.

Anh chậm rãi nói: “Không phải em vẫn chưa gật đầu đồng ý sao?

Lý Hiểu Ý sửng sốt.

Chung Nghị vỗ lưng cô và nói: "Đừng lo lắng, thực sự không cần lo, cũng đừng sợ. Đừng nghĩ đến những chuyện này, chúng ta hãy ăn cơm trước. Trong hai ngày tới, em theo anh đi bàn bạc một số việc quan trọng. Về chuyện của em và anh ta, em hãy suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định. Xe đến chân núi ắt có đường, đây là cuộc sống của em, quyền lựa chọn nằm trong tay em, không phải trong tay anh ta, cũng không phải trong tay của bất kỳ ai."

Lý Hiểu Ý nhìn anh, anh so với trong trí nhớ còn ổn trọng và thành thục hơn, chỉ vài câu thôi đã khiến cô bình tĩnh trở lại.

Hai người trở lại nhà hàng, an an tĩnh tĩnh ăn cơm.

Lý Hiểu Ý đột nhiên hỏi: “Có phải đàn ông khi say đều có bộ dạng như vậy?”

Chung Nghị cụp mắt xuống trả lời: "Anh không biết những người khác thế nào. Anh không thường uống rượu. Lần duy nhất anh say là vào ngày anh xuất ngũ. Đồng đội của anh nói rằng, sau khi uống rượu anh liền ngủ thiếp đi, như một khúc gỗ, mặc cho người khác đánh mắng. Sau này anh quyết tâm không uống chút rượu nào nữa.”

Lý Hiểu Ý: "..."

  ——

Khi đèn đường bật sáng, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý trở lại thành phố Thần.

Bọn họ quyết định trở về nhà "mỗi người", chủ yếu là vì Trương Tĩnh Thiền ngày mai phải về Lý gia để đi học, nếu không sợ lời nói dối sẽ bị bại lộ.

Trương Tĩnh Thiền trước tiên bắt taxi đưa Lý Vi Ý đến cổng biệt thự, Lý Vi Ý nói: "Còn có một chuyện, ngày mai muốn làm phiền anh."

Trương Tĩnh Thiền bảo tài xế taxi đợi, xuống xe và đứng trước mặt cô.

"Tôi muốn nhờ anh thuyết phục bố mẹ cho tôi học vẽ. Nếu được làm lại từ đầu, tôi sẽ cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Tôi cũng sẽ để lại một lá thư cho chính mình năm mười bảy tuổi, tôi nghĩ, 'cô ấy' sẽ hiểu và hạnh phúc."

Bóng tối bao trùm, đèn đường thưa thớt, Trương Tĩnh Thiền nhìn cô chằm chằm nói: “Cô là một kế toán giỏi, tôi cũng nghĩ đến việc khi mọi chuyện ổn định sẽ mời cô đến công ty của tôi.”

Đầu mày khóe mắt Lý Vi Ý đều tràn đầy ý cười: "Anh đúng là có mắt nhìn người, mắt nhìn người của Hứa Dị sao có thể bằng. Nhưng có thể phải để anh thất vọng rồi, tôi cũng đang chờ đợi cuộc đời mình được viết lại bởi anh."

Khi Trương Tĩnh Thiền đến Lý gia, cha mẹ Lý rất ngạc nhiên: “Con về sớm vậy?”

Trương Tĩnh Thiền trả lời: "Buổi sáng con đã thi xong, sau đó con liền về để tiết kiệm tiền ăn ở."

“Con bé này, cũng không nói trước với mẹ, mẹ cũng không chừa cơm cho con.” Mẹ Lý vội vàng đi vào phòng bếp, “Mẹ đi làm một bát mì, này, chị con đâu?"

Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng thật thà của hai người, nhẹ giọng đáp: “Chị ấy và Chung Nghị sẽ ở lại Thượng Hải hai ngày, cùng Chung Nghị đi tìm cơ hội kinh doanh.”

Anh định vào phòng, nhưng cha Lý nói: "Chờ một chút, Vi Ý, con ngồi xuống trước rồi nói chuyện, có chuyện gì vậy?"

Trương Tĩnh Thiền trả lời: "Con không biết, Chung Nghị nhờ chị ấy giúp đỡ, nhưng chị không có từ chối."

Mẹ Lý nhíu mày: "Nhưng mà... chị gái con đã có bạn trai rồi, hôm nay Chí Hạo gọi điện hỏi chị gái con đi đâu. Tuy Chung Nghị là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng chuyện này... không ổn."`

Trương Tĩnh Thiền nhớ đến tin tức mà chú hai đã đưa tới hôm nay.

Chú hai rất am hiểu trong những việc riêng tư như thế này. Ông ta không chỉ phát hiện ra rằng nhà Chu Chí Hạo đang có tranh chấp quyền sở hữu đối với một cửa hàng, mà hệ thống phòng cháy chữa cháy cũng không đạt tiêu chuẩn. Ông ta cũng phát hiện ra rằng Chu Chí Hạo đã bí mật đi chơi gái~ hầu như mỗi tháng. Chú hai, nóng lòng muốn thể hiện mình, đã bắt đầu hành động.

Vốn dĩ Trương Tĩnh Thiền không quan tâm đến những chuyện thị phi sau lưng người khác, và cũng không cần phải nói quá nhiều với cặp vợ chồng lương thiện này. Nhưng anh nghĩ đến cách Lý Vi Ý bịa đặt để giúp mình, anh cũng nghĩ đến câu nói hôm qua của Lý Hiểu Ý: “Không cần biết cha cậu ấy là ai, có tiền hay không cũng không quan trọng.”

Ngoại trừ Lý Vi Ý, tất cả mọi người trong gia đình này đều quá lương thiện. Điều gì sẽ xảy ra sau khi anh và Lý Vi Ý rời đi, Chu Chí Hạo cố tình tạo ra thảm cảnh để lấy được lòng thương hại của Lý gia, hay đơn giản là che giấu sự thật và lừa gạt kết hôn, không ai biết trước được.

Anh không thích có bất kỳ sơ hở nào trong công việc, vì vậy hôm nay anh đã tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Thiên, đâm Chú Chí Hạo một nhát nữa.

Anh lại phải dùng dao mổ trâu để giết gà.

Trương Tĩnh Thiền trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chị và Chu Chí Hạo vẫn tốt chứ? Con tưởng họ đã chia tay."

"Đứa nhỏ này, nói nhảm cái gì. . ."

Trương Tĩnh Thiền: "Không chia tay? Nhưng con nghe người ta nói rằng cửa hàng của nhà họ Chu đang bị điều tra, sẽ bị phạt một số tiền lớn, nếu không quản lý tốt có thể không duy trì được nữa."

Cha Lý mẹ Lý sửng sốt, nhìn nhau một lúc, vừa định hỏi một câu, liền nghe Trương Tĩnh Thiền thản nhiên nói: “Còn nữa, tuần trước khi con đi học thêm buổi tối, con đã nhìn thấy Chu Chí Hạo đi cùng một người phụ nữ mặc váy ngắn, anh ta cho người phụ nữ đó năm trăm tệ, còn sờ đùi cô ta trên phố, nhìn rất thân mật, có phải anh ta đang một chân đạp hai thuyền?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK