Họ đặt chỗ muộn nên ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Lý Hiểu Ý ngồi xuống cạnh cửa sổ, Lý Vi Ý đang định đi theo thì có người túm cổ áo kéo cô lại ngồi xuống ghế đối diện. Lúc này, Chung Nghị dừng đôi chân dài của mình lại và ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Ý.
Lý Vi Ý: "..."
Quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền đang kéo cô quay lại, nhẹ giọng nói: "Hai người các anh rất là ăn ý a."
Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống phía ngoài chỗ cô: "Như thế nào cũng không đến phiên cô ngồi cạnh Lý Hiểu Ý."
Lý Vi Ý: ...cũng có thể.
Lý Hiểu Ý nhìn thấy "em gái" ngồi đối diện mình, lập tức nói với Chung Nghị: "Chị với em đổi chỗ đi!"
Chung Nghị nhìn sang một bên: "Không đổi."
Lý Hiểu Ý mặt lúc đỏ lúc trắng, cô hét lên: “Vi Ý, em lại đây ngồi đi!” Giữa cô và Chung Nghị là một chiếc ghế trống, cửa cabin đã đóng, không có người khác.
Trương Tĩnh Thiền trả lời: "Chung Nghị không cho."
Lý Hiểu Ý càng đỏ mặt hơn.
Máy bay cất cánh, Lý Vi Ý nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe Trương Tĩnh Thiền hỏi: "Cô có còn nhớ những gì chúng ta đã thảo luận không?"
Lý Vi Ý: "..." Cô liền quên mất chuyện này! Cô đã vội vàng ghi nhớ báo cáo trước khi xuyên qua, nhưng chạy loanh quanh một ngày, mà như đã qua mấy đời. Cô lập tức trẩn trương hồi tưởng lại trong lòng.
Nhà tư bản cất giọng tỉnh bơ hỏi: “Lãi suất hàng ngày mà tập đoàn phải chịu là bao nhiêu?"
"Ờ... 5 vạn 4, cộng lãi suất kép."
"Tỷ lệ doanh thu từ bất động sản năm nay là bao nhiêu?"
“Không tới 50% và còn đang trong xu hướng giảm.”
"Số lượng căn hộ cùng loại cạnh tranh hiện có tại Vienna?"
"Ư...ư..."
Trương Tĩnh Thiền cười lạnh một tiếng.
Lý Vi Ý: "Chờ một chút, đừng nói nữa! Để tôi suy nghĩ! Số lượng căn hộ còn tồn đọng..."
Dưới ánh đèn vàng dịu trong cabin, Trương Tĩnh Thiền nhìn một cậu bé đang ôm mặt, vắt óc suy nghĩ, ai nhìn thấy cũng sẽ khen đẹp trai dễ thương. Anh giơ tay, làm động tác đánh vào đầu cô: "3...2...1."
“Tôi nhớ ra rồi!” Lý Vi Ý nắm lấy ngón tay anh.
“Đáp án là một nghìn tám.” “…ba nghìn?” Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tay anh xuyên qua sự ngăn cản của cô, khớp ngón tay gõ vào đầu cô một tiếng “cụp”.
Lý Vi Ý ôm đầu tức giận mắng: “Anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả?”
"Bây giờ cô đang là hương hay là ngọc?"
Lý Vi Ý ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thấy một ngọn đèn nhỏ trên khoang máy bay nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt anh, đôi mắt trong veo, sống mũi rõ ràng. Anh nhẹ nhàng khoanh chân, một tay gác lên thành ghế giữa hai người, thân thể nghiêng về phía cô, trong mắt thoáng qua nụ cười nhàn nhạt.
Rõ ràng là dáng vẻ của một cô gái mềm mại và xinh đẹp, nhưng Lý Vi Ý dường như nhìn thấy được hình bóng của người đàn ông ngồi sau bàn đá cẩm thạch.
Không biết bằng cách nào đó, cô cũng mỉm cười.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, cả hai đều giật mình. Trương Tĩnh Thiền vội vàng kìm nén nụ cười của mình, đôi mắt trở nên tối đen như vực thẳm. Lý Vi Ý khó chịu quay đầu đi và nói: "Để tôi nhớ lại."
"Được."
"Cố gắng để không mắc lỗi nữa."
"Không sao, sai một câu trừ một triệu."
"Trương Tĩnh Thiền, anh có còn tính người hay không?"
"Không."
Lý Vi Ý tuy rằng không nhìn anh, nhưng lại bật cười.
Lý Vi Ý chăm chỉ ghi nhớ trong nửa giờ, cảm thấy không sai biệt lắm, mơ màng ngủ thiếp đi. Ngay khi cô ngủ thiếp đi, một lúc sau Trương Tĩnh Thiền liền phát hiện, anh nhìn cô một lúc, điều chỉnh lại ánh sáng, kéo rèm xuống, xin một cái chăn nhỏ từ tiếp viên hàng không rồi đắp lên cho cô. Sau đó anh nhìn thẳng về phía trước cho đến khi máy bay hạ cánh.
Khi đến khách sạn đã là sau 12 giờ đêm, khi nhận thẻ phòng Lý Hiểu Ý lại phát hoảng, bởi vì Trương Tĩnh Thiền đã đặt bốn phòng cao cấp, nghe nói rất mắc, mỗi người một phòng. Lý Hiểu Ý đã bắt đầu hoài nghi, cô tự hỏi làm thế nào những người tổ chức cuộc thi lại đặt những căn phòng xa hoa như vậy và hơn hết cũng không thấy bất kỳ giáo viên nào khác.
Lúc này đến lượt Lý Vi Ý phát huy, cô nói: “Tập đoàn nhà em có cổ phần trong khách sạn này, giá cả thương lượng nội bộ rẻ như bắp cải, chị cứ yên tâm.”
Lý Hiểu Ý dù sao cũng chưa từng ở khách sạn đẳng cấp như vậy, cho nên bán tín bán nghi. Cô cũng đề xuất để "em gái" cô ngủ chung phòng với mình để tiết kiệm tiền. Nhưng lời vừa dứt, ba người khác đồng thời nói: "Không được!"
Lý Vi Ý lẻn đến chỗ Chung Nghị và hỏi: "Tại sao anh lại phản đối?"
Chung Nghị sờ sờ mũi, không đáp. Anh có thể nói sao đây, rằng mỗi khi nhìn thấy "em gái" có khí chất cao 2,8 mét đến gần Lý Hiểu Ý, anh thực sự cảm thấy ghen tị, điều đó thật kỳ quái.
Một đêm bình yên trôi qua.
Khi Lý Vi Ý đến nhà hàng, cô nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền đang ngồi một mình ở một góc xa. Cô lấy bữa sáng rồi ngồi xuống đối diện anh.
“Cô ngủ có ngon không?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.
“Rất tốt, tràn đầy năng lượng, nếu sai liền trừ đi một triệu.” Lý Vi Ý chua chát nói.
Trương Tĩnh Thiền chỉ cười không nói. Sau một đêm, anh không còn cười đùa thoải mái với cô như khi trên máy bay. Một lớp hơi sương mờ nhạt dường như đang bao phủ lên đuôi mày góc mắt và giữa các ngón tay của anh.
Anh đưa cho cô một chiếc USB.
"Đây là gì."
“Kế hoạch.” Anh ấy nói, “Tôi chắc chắn rằng cha tôi có một chiếc laptop, khi đó cô có thể vừa nói vừa trình bày cho ông ta”
Lý Vi Ý: "!!!!!!"
Cô trong nháy mắt liền hiểu ra, cô hỏi: "Anh đã làm suốt một đêm sao?"
"Ừm."
Lý Vi Ý lúc này mới chú ý tới đáy mắt màu xanh lơ: “Sẽ kéo dài bao lâu?”
Trương Tĩnh Thiền không trả lời.
Lý Vi Ý lại cảm thấy có lỗi với anh, cô nắm chặt chiếc USB, vươn tay qua bàn vỗ vai anh: “Cho dù không có 100 triệu, tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Trương Tĩnh Thiền lại cười. Lý Vi Ý đột nhiên phát hiện, nụ cười sáng nay của anh giống hệt như đêm hôm anh chở cô đi qua đường hầm dưới lòng sông.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lý Vi Ý nghiêm túc nói.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Cảm ơn cô rất nhiều.”
Lý Vi Ý khẽ mỉm cười: “Còn chị gái tôi thì sao?”
"Tôi kêu Chung Nghị đưa cô ấy ra ngoài."
Lý Vi Ý giơ ngón tay cái lên: "Không nghĩ tới anh rất thích hợp để làm người dắt mối."
Trương Tĩnh Thiền khẽ liếc nhìn cô, nhặt chiếc USB mà cô vừa đặt trên bàn, cho vào túi.
Lý Vi Ý vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao!"
Lý do ở lại khách sạn này là vì Trương Mặc Vân và đoàn tùy tùng của ông cũng ở lại đây. Sau khi đến vào đêm qua, Trương Tĩnh Thiền đã gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu dành ra hai tiếng đồng hồ để gặp mặt Trương Mặc Vân vào sáng nay.
Bây giờ, Trương Mặc Vân đang đợi con trai mình trong phòng họp do thư ký sắp xếp.
Trương Tĩnh Thiền đưa Lý Vi Ý đến thang máy ở tầng đó. Hành lang im lặng, sáng rực và trống rỗng.
Lý Vi Ý vô thức xoa xoa tay.
“Lo lắng?” Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
“Không sao.” Cô thành thật trả lời, cô đã đi làm mấy năm rồi, cũng từng báo cáo vài dự án quan trọng. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên báo cáo trực tiếp với chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, mà cô còn phải giả làm con trai của chủ tịch, vì vậy nếu nói cô không hoảng sợ chút nào thì chính là đang nói dối.
Mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời kiên định, hít sâu một hơi nói: “Vậy tôi đi đây.”
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên đưa tay nắm lấy vai cô, Lý Vi Ý nghĩ rằng anh sẽ nói với cô điều gì đó, nhưng anh lại buông ra, cúi đầu và mỉm cười, cuối cùng trong nụ cười đó có một chút cay đắng.
Anh ấy nói: "A Thiền-Li, tôi đang chờ số phận của mình được viết lại bởi cô."
Lý Vi Ý đẩy cửa phòng họp ra, trong phòng tràn ngập ánh nắng, một người đàn ông đứng quay lưng về phía bức rèm, mặc vest, đi giày da, dáng người cao lớn, rắn rỏi.
Lý Vi Ý nín thở.
Trước đây, điều mà cô mong muốn đều là thay đổi vận mệnh của gia đình mình, cho dù Chung Nghị có bị kéo vào trò chơi, nhưng tất cả những gì cô có thể làm cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, vận mệnh của bất kỳ ai cũng không nằm trong tay cô. Có lẽ là bởi vì lời nói có chút buồn bã của Trương Tĩnh Thiền, lúc này đây, cô thật sự cảm thấy mình sắp mạnh mẽ đảo ngược vận mệnh của người khác. Và không phải một người, hay ba người, mà là của rất nhiều, rất nhiều người. Thành công hay thất bại, chỉ trong một lần này.