Lê Duẫn Mặc rên lên một tiếng: "Anh Thiền... Em sai rồi..."
Trình Duệ Nghiên vẫn không thể tin được. Có rất nhiều cô gái thích Trương Tĩnh Thiền, trước đây anh cũng từng có một người bạn gái, nhưng nghe nói sau mười ngày hẹn hò, anh ấy không chịu nổi tính khí của đối phương nên chia tay. Rốt cuộc, cô mới chính là bạn gái chân chính đầu tiên của Trương Tĩnh Thiền. Cô không bao giờ nghĩ rằng một người ưu tú và kiêu ngạo như Trương Tĩnh Thiền lại làm một việc đáng xấu hổ như là một chân đạp hai thuyền?
Cô chạy tới chỗ Lý Vi Ý hỏi: "A Thiền, cô ta là ai?"
Lý Vi Ý đã bình tĩnh lại, thầm nghĩ Trình Duệ Nghiên đến cùng mới chính là bạn gái của Trương Tĩnh Thiền, vừa định dỗ dành cô ta một chút, cô liền nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau: “Chia tay với cô ta đi.”
Lý Vi Ý sửng sốt. Trình Duệ Nghiên không thể tin liền nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt đỏ hoe, hét lên: "Cô là ai! Tôi là bạn gái của anh ấy!"
“Chờ đã, đợi đã!” Lý Vi Ý vội vàng ngăn cản nàng, ân cần khuyên nhủ nàng, “Đừng tức giận, không phải như em nghĩ đâu, lát nữa anh sẽ giải thích với em.” Rồi điên cuồng nháy mắt với Lê Duẫn Mặc: “Trước tiên đưa cô ta đến phòng khách nhỏ bên cạnh, uống chút đồ uống, ăn chút thức ăn đi, nghỉ ngơi một chút, chị Lưu, mang tổ yến lên, mang tổ yến lên!"
Trình Duệ Nghiên bị Lê Duẫn Mặc nửa đẩy nửa thuyết phục, vừa đi vào phòng khách nhỏ vừa khóc.
Lý Vi Ý nhìn Trương Tĩnh Thiền: "Bằng hữu, ý anh là gì? Đây là bạn gái của anh đó."
Trương Kinh Thiền ngữ khí rất bình thản: “Cô cũng đã nói cô ấy là bạn gái của tôi, muốn chia tay liền chia tay.”
Lý Vi Ý ngồi bên cạnh, kiên nhẫn hỏi: "Vì sao? Cô ấy xinh đẹp như vậy."
Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc rồi nói: "Cuối năm, khi nhà tôi xảy ra chuyện, trong vòng chưa đầy hai tuần, cô ta liền yêu một người khác. Loại con gái như thế này, không hề yêu ai chân thành, tại sao tôi nên giữ cô ta lại?"
Lý Vi Ý giống như một con sóc lớn, hai cái móng vuốt gác lên đầu gối, áp sát mặt anh: “Anh hận cô ta?”
Trương Tĩnh Thiền cười khẩy: "Nếu không phải hôm nay gặp mặt, ngay cả dung mạo của cô ta như thế nào tôi còn không nhớ rõ."
Lý Vi Ý gật đầu: "Nhưng lúc đó trong lòng anh thật sự có oán khí? Tôi cảm thấy hai người tình cảm không tệ, mấy năm nay anh vẫn còn hận sao?"
Trương Tĩnh Thiền mím môi và im lặng. Anh mơ hồ nhớ rằng khi đó, anh vẫn còn khá thích Trình Duệ Nghiên. Cô ấy xinh đẹp, ấm áp, quyến rũ và gợi cảm. Lại học giỏi, thông minh và tự lập. Cô rất phù hợp với hình mẫu bạn gái lý tưởng của Trương Tĩnh Thiền. Trong mấy tháng bên nhau đó, anh thực sự rất hạnh phúc.
Cho nên khi cô rời đi, anh vô cùng tức giận và khó chịu. Không phải vì tình sâu nghĩa nặng, khi đó anh đã chịu quá nhiều sự phản bội và ghẻ lạnh của người khác, cô là người thân thiết nhất nhưng cũng là người đầu tiên ra đi không chút do dự.
“Nhưng tôi không nghĩ cô ta có lỗi với anh.” Lý Vi Ý chậm rãi nói.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lý Vi Ý nói với giọng điệu trò chuyện nói: "Lần trước tôi đã đọc qua lịch sử trò chuyện của anh – Vì tôi phải đóng vai anh nên cũng cần tìm hiểu một vài chuyện – hai người bên nhâu cũng không lâu, anh thì vô cùng bận rộn với việc học của mình, không hề quan tâm đến bạn gái. Hầu hết thời gian, đều là cô ấy quấn lấy còn anh thì chiều theo, đúng không?
Tình cảm không sâu đậm, hơn nữa bạn trai đối xử với mình cũng không tốt lắm, khó khăn ập đến, còn lại khinh khủng như vậy cô ấy sao lại phải tình nguyện cùng anh gánh vác? Làm ơn đi, số tiền mà nhà anh nợ không phải là mười vạn mà là một tỷ. Cô ấy mới mười tám, mười chín tuổi thôi, chuyện này đối với cô ấy mà nói khủng bố đến cỡ nào, anh đã nghĩ đến điều đó chưa? Hai người cũng không phải đã cùng nhau kết hôn hay sinh con, hứa hẹn cả đời. Cô ấy đưa ra một lựa chọn đáng xấu hổ nhưng đó lại là một lựa chọn hợp lý vào thời điểm đó. Chỉ là cô ấy rời đi quá nhanh, có lẽ là quá sợ hãi, không để ý tâm trạng của anh."
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô đang nói chuyện hùng hồn, khuôn mặt của một thiếu niên, có nét thông minh, điềm nhiên như nước chảy mây trôi. Đây chính là bộ dạng, mà anh của năm 19 tuổi không có được.
Cô nói “ làm ơn đi, số tiền mà nhà anh nợ không phải là mười vạn mà là một tỷ”. Không quan tâm rằng những lời nói đó sẽ trực tiếp đâm vào trái tim anh.
Cô còn tố anh không chiều chuộng con gái người ta, đối xử tệ với họ nên bị bỏ rơi cũng đáng.
Nhưng tại sao, anh không cảm thấy tức giận, mà giống như lúc sáng nay khi cô thản nhiên đem anh ra đùa giỡn, anh cảm thấy nỗi phiền muộn chôn sâu trong lòng lâu nay không để ý đến, cũng kỳ lạ tiêu tán đi mấy phần.
“Vậy cô nói xem bây giờ phải làm sao?” anh hỏi.
Lý Vi Ý suy nghĩ một chút, hai mũi chân móc vào nhau, nhẹ nhàng rung lên hai lần, thoạt nhìn như một cậu bé. Cô nói: "Chia tay thì vẫn phải làm, nhưng cũng không thể để anh lại bị đá một lần nữa. Nếu như anh bằng lòng, tôi sẽ đi nói với cô ấy, rằng hãy chia tay trong êm đẹp, kiếp sau đừng làm đôi oán lữ."
"Được, tùy cô."
Lý Vi Ý đi về phía phòng khách nhỏ, một lúc sau, Lê Duẫn Mặc bị đuổi ra ngoài, cửa khép hờ.
Trương Tĩnh Thiền nói với Lê Duẫn Mặc: "Cậu về trước đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Lê Duẫn Mặc cảm thấy hôm nay mình đã gây ra đại họa, Trương gia sợ rằng hôm nay sẽ như tu la trận, không cần ở lại dây dưa, nhanh chóng chạy đi.
Trương Tĩnh Thiền vòng ra ngoài sân, dựa vào góc tường, cạnh cửa sổ của căn phòng khách nhỏ. Anh khoanh hai tay trước ngực, dựa vào góc tường, ngẩng đầu về phía bầu trời xanh, nhắm mắt lại và lắng nghe.
Lý Vi Ý thanh âm truyền đến rõ ràng: "Em nghe có hiểu không? Cô ấy chính là vị hôn thê mà gia tộc an bài cho anh, trong nhà cô ấy có rất nhiều mỏ, anh không thể làm gì khác được."
Trương Tĩnh Thiền khẽ nhíu mày, khóe miệng từ từ cong lên.
Trình Duệ Nghiên dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Tình yêu không quan trọng sao?"
Lý Vi Ý thở dài: "Tình yêu đương nhiên quan trọng, nhưng sinh ra trong một gia đình như vậy, anh đã không thể tự mình làm chủ được. Cũng may chúng ta mới ở bên nhau được vài tháng, chia tay bây giờ còn tốt hơn là sau này, khi mối quan hệ của chúng ta trở nên sâu đậm hơn, rồi mới chia tay. Đây cũng là cách hợp lý nhất cũng ít gây tổn thương nhất."
"Nhưng em không muốn chia tay, hu hu hu ... Em thích anh, em rất thích anh, em không muốn chia tay! Trương Tĩnh Thiền, em là thật lòng thích anh, em chưa từng thích ai nhiều như vậy."
Trương Tĩnh Thiền mở mắt ra, ánh mắt xa xăm tựa như mây cuối chân trời.
Lý Vi Ý bên trong cũng trầm mặc một lát, mới nói: “Cảm ơn em, em là một cô gái tốt, em nên tìm người đàn ông thích hợp với mình hơn. Nếu như anh không kết hôn cùng cô ta, cha anh liền nổi giận, đến lúc đó không để anh thừa kế Tập đoàn Phúc Minh, anh cũng sẽ không thể cho em một cuộc sống giàu có và hạnh phúc."
Trình Duệ Nghiên khóc: "Anh là con trai độc nhất của ông ấy, Tập đoàn Phúc Minh không để lại cho anh thì cho ai? Hay là anh giả vờ chia tay với em trước đi..."
"Vô dụng." Lý Vi Ý buồn bã ngắt lời, "Ai nói... cha anh chỉ có một sự lựa chọn? Có một số việc, anh không thể nói cho em biết, em hiểu không?"
Trình Duệ Nghiên: "A... cái này..."
Sau khi tiễn Trình Duệ Nghiên, Lý Vi Ý bước vào phòng khách và thấy Trương Tĩnh Thiền đang nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, tự rót cho mình một tách trà: "Đại công cáo thành, không cần cảm ơn. Đảm bảo sau này khi cô ta nhìn thấy anh, chỉ có quay mặt rời đi, không có oán hận."
"Ai là người thừa kế khác của cha tôi?"
Lý Vi Ý cười khan: "Tôi cái gì cũng không có nói, là tự cô ta suy đoán. Cũng chỉ là kế hoãn binh thôi! Bằng không, anh như như thể miếng bánh thơm ngon, muốn làm cho người khác buông tay cũng khó. Cô ta đối với anh cũng rất chân thành, chuyện lớn như vậy, thật sự không thể trách lên đầu cô ta.”
Trương Tĩnh Thiền cười lạnh: "Cô ấy chỉ thích tiền của nhà tôi thôi. Một khi cô đã nói rằng tôi có thể không được hưởng quyền thừa kế, cô ấy sẽ liền chết tâm."
Lý Vi Ý kỳ lạ nhìn anh: "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Anh nhìn tôi này, dáng người này, tướng mạo này, điểm số còn đứng đầu toàn khoa, vậy nên cô ấy nhất định cũng đã từng thích anh. Nếu anh thấp bé, xấu xí, còn xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, bất kể anh có giàu như thế nào... Anh có nghĩ mình xứng với cô ấy không?
Lời ngụy biện này lại khiến Trương Tĩnh Thiền bật cười.
Anh hơi sửng sốt, thật ra anh là người không thích cười. Khi còn là một thiếu niên, anh lúc nào cũng hất mặt vênh váo khắp nơi, không nhiều người có thể thấy được khuôn mặt tươi cười của anh. Rất nhiều năm sau đó, anh không có tâm trạng để cười nữa. Có đôi khi anh trầm mặc, cho dù là người thân cận như Lê Duẫn Mặc, cũng không dám lớn tiếng. Không nghĩ tới lần xuyên không hoán đổi này, tình huống rõ ràng khẩn trương, anh không biết đã bao nhiêu lần tự mình phá lên cười.
Anh cố nén cười và nói: "Cảm ơn vì việc lần này. Tiếp theo tôi muốn đến công ty, tận mắt chứng kiến xem Phúc Minh đến cùng đã đi đến bước nào."