Lê Duẫn Mặc vội vàng ngồi vào vị trí phụ lái, chua chát nhìn Trương Tĩnh Thiền vào số, đạp ga, làm chủ tay lái một cách thuần thục. Anh lẩm bẩm: "Cái gì lần đầu chứ, lần đầu tiên của anh chứ có phải lần đầu tiên của nó (Ferrari) đâu, em đã lái nó ba ngày rồi, anh cũng không nói gì?"
Trương Tĩnh Thiền: "Ba ngày gì? Xe này không phải hôm nay mới đem đến à?"
Lê Duẫn Mặc đưa tay sờ trán, nhưng Trương Tĩnh Thiền đã quay đầu đi. Lê Duẫn Mặc: "Anh còn phát sốt sao? Hoa mắt sao? Chiếc xe này đã chạy mấy ngày rồi, ngày hôm qua là em giúp anh lái nó từ trường học về."
Trương Tĩnh Thiền khẽ cau mày, cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ sót điều gì. Kí ức cuối cùng trong đầu anh là vào tối thứ sáu tuần trước, khi anh nhảy xuống nước cứu một cô gái, lúc đó anh hơi lạnh, về nhà tắm rửa rồi ngủ thiếp đi.
Hiện tại, là thứ ba.
Trương Tĩnh Thiền lái xe trong im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Ba ngày qua tôi còn làm gì nữa, kể cho tôi nghe từng chuyện một đi.”
Sau khi ngồi xuống lớp học, Trương Tĩnh Thiền vẫn còn xuất thần.
Cho đến khi lớp phó học tập đỏ mặt, bê một chồng tài liệu đã sao chép đến trước mặt anh và nói: "Trương Tĩnh Thiền, cậu có cảm thấy tốt hơn chưa? Cậu đã bổ sung bài tập của ngày hôm qua chưa?"
Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn lớp phó, cô ta có hứng thú với anh, anh biết điều đó. Nhưng anh luôn cho rằng mình đã phát tín hiệu từ chối rất rõ rang rồi.
"Đây là gì?"
Lớp phó: "...Hôm qua lúc ôn tập, cậu nói rằng cậu muốn có một bản sao của các tài liệu này, vì vậy nhân tiện tôi đã photo cho cậu một bản."
Trương Tĩnh Thiền duỗi ngón tay thon dài trắng nõn, xoa xoa trán, nói: "Cảm ơn, sau này không dám làm phiền."
Sắc mặt của lớp phó tối sầm lại: "Vậy thì giao bài tập cho tôi.”
Trương Tĩnh Thiền thân thể có chút cứng đờ, chậm rãi thò tay vào trong cặp, lấy ra sách bài tập, hắn cũng không nhớ rõ mình có làm bài tập hay không, nhưng ma xui quỷ khiến lật ra xem ——
Nét chữ xinh đẹp hoàn toàn xa lạ, viết đầy hai trang giấy. Anh nhìn quét mắt một lượt, liền nhìn thấy ít nhất một nửa bài tập trong số đó là làm sai.
Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng đóng vở bài tập lại: “Bài tập còn chưa làm xong, ngày mai tôi nộp.”
Anh đè lên ngực, tim đập loạn xạ——anh là ở dưới nước găp quỷ a! Còn là một nữ quỷ học ngu nữa!
——
Năm 2022.
Lý Vi Ý ra khỏi trạm xe buýt thành phố Thần, bắt một chiếc taxi đến khu phố mà chị cô ở trong nháy mắt. Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại ở đó, trái tim cô thắt lại, cô chạy nhanh vào trong khu cư xá.
Từ xa, cô đã nhìn thấy ở tầng dưới của tòa nhà, xung quanh là một vòng tròn nhỏ người vây quanh. Cô chạy vội đến, bọn họ đang bàn tán:
"... Hình như là phòng 220... cha mẹ đã báo cảnh sát..."
"Bà ấy nói con gái bà ấy định tự tử, nhưng không chịu mở cửa..."
"Cảnh sát và cha mẹ đều đang ở trên lầu. . ."
"Không biết cửa có bị cạy hay không..."
Lý Vi Ý lao đến cửa tòa nhà, nhưng bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài hàng rào.
"Chị gái của tôi là Lý Hiểu Ý ở phòng 2203, tôi là em gái của chị ấy, để tôi đi lên đi!"
"Không được, cha mẹ cô đã lên, cảnh sát cũng đã đến, hiện tại còn chưa biết trên đó phát sinh chuyện gì, không thể lại để thêm người đi lên, cô trước hết cứ chờ ở chỗ này đi."
"Nhưng…"
Lý Vi Ý còn muốn phản bác nữa, nhưng đột nhiên toàn thân lạnh toát, như thể một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới khiến cô lạnh thấu xương. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đang lao xuống từ trên cao với tốc độ rất nhanh. Chỉ có một tiếng "ầm" lớn, tất cả mọi người có mặt đều hét lên và lùi lại vài bước.
Lý Vi Ý hai chân như đeo chì, cô từng bước đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt chị gái. Đôi mắt của chị vẫn mở, máu bắt đầu lan ra từ dưới cơ thể cô. Trong lúc bàng hoàng, Lý Vi Ý nghe thấy tiếng khóc của cha mẹ cô từ xa vọng lại. Cô ngơ ngác nhìn chị gái nói: "Chị, em đến muộn... Em đến muộn... Em vô dụng, em quá vô dụng... Chị, chị không nên chết, chị đừng chết..."
Lý Vi Ý ngã nhào xuống đất, bên cạnh đống máu thịt lẫn lộn, khóc rống lên thảm thiết.
Cùng lúc đó, bệnh viện Tương Tuệ trực thuộc Tương Thành, phòng cấp cứu.
Đèn tắt, bác sĩ bước ra nói với Trương Tĩnh Thiền: “Thật xin lỗi, bệnh nhân uống quá nhiều thuốc trừ sâu, độc tính cao, thời điểm phát hiện quá muộn, suy đa tạng, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin gia đình hãy nén bi thương.”
Trương Tĩnh Thiền vừa từ bên ngoài vội vã chạy tới, anh mặc một bộ vest, đi giày da, phảng phất ngưng kết một tầng sương lạnh. Anh đứng yên bất động, nói: "Vất vả rồi." một bên Ngô Hinh Tuệ đã khóc đến ngã khuỵu xuống đất. Lê Duẫn Mặc, người đi cùng Trương Tĩnh Thiền, vội vàng đỡ Ngô Hinh Tuệ dậy, an ủi bà với đôi mắt đỏ hoe: " Dì, xin dì hãy nén bi thương.” nhưng rồi lại không thể cất nên lời.
Trương Tĩnh Thiền một mình bước vào phòng cấp cứu.
Nhưng hình như anh ta chỉ đi qua một vòng bên trong, lúc Lê Duẫn Mặc đỡ Ngô Hinh Tuệ đi đến cửa thì anh đã quay người đi ra, ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, thì không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào trên mặt cả.
Anh ta liếc nhìn Lê Duẫn Mặc nói: "Yêu cầu thư ký mang theo một vài người đến hỗ trợ xử lý hậu sự. Khi họ đến, cậu liền tới Trung tâm thương mại Thời đại tìm tôi. Buổi chiều tôi có cuộc hẹn với Quỹ đầu tư Hồng Vân vào lúc một giờ rưỡi, tôi sẽ đến đó trước."
Lê Duẫn Mặc há to miệng, xong lại ngậm lại.
Ngô Hinh Tuệ nắm lấy cánh tay của Trương Tĩnh Thiền và hét lên: "Cha con vừa mới chết vậy mà con còn lo chuyện công ty? Con có phải là con người hay không! Con không phải là người mà! Con còn có trái tim hay không? Tên súc sinh này!"
Trương Tĩnh Thiền rút cánh tay ra khỏi tay mẹ anh, gầm lên với vẻ hung dữ: "Người thì đã chết, nhưng tiền vẫn trả! Chúng ta vẫn còn nợ 700 triệu, chỉ cần 5 năm thôi là có thể trả hết! Nhưng ông ta từ bỏ, ông ta tự sát! Ông ta nghĩ rằng như vậy thì có thể được tự do hay sao? Mẹ cái gì cũng không hiểu, những năm qua, con đã trải qua những gì, chịu đừng những gì, mẹ không bao giờ hiểu!"
Trương Tĩnh Thiền sải bước nhanh chóng rời đi.
——
Thành phố Trần.
Thi thể của Lý Hiểu Ý đã được phủ lên một tấm vải trắng, chờ cảnh sát đưa đi.
Gần một nửa số người trong tiểu khu đều vây lại xem.Mẹ Lý đã ngất đi vì khóc, được đưa lên xe cấp cứu. Cha Lý nước mắt tuôn đầy mặt, giống như một xác chết biết đi.
Cha mẹ và chị gái của Chu Chí Hạo cũng đến, sau khi biết con trai mình bị vợ đâm chết, họ gào lên khóc và lao vào đánh người Lý gia nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
Lý Vi Ý một mực ngồi xổm bên người Lý Hiểu Ý, ai kéo cũng không đi. Một lúc sau, cô đột ngột đứng dậy nói với cha Lý: "Cha, cha phải cố gắng chăm sóc mẹ và Nữu Nữu. Con đi đây."
Cha Lý không thể tin được: "Con đi đâu vậy?"
Nắng chiếu chói chang, cao ốc khắp nơi, người chung quanh ồn ào, Lý Vi Ý nhẹ giọng nói: “Con đi cứu chị, nhất định con sẽ mang chị trở về.”
Khi Lý Vi Ý trở lại Tương Thành, cô liền bắt taxi đi đến bờ sông, tiếp theo cô nhận được điện thoại từ chị Chu: "Vi Ý, để chị nói cho em biết tin này, em phải chuẩn bị tâm lý. Chị vừa nhận được một tin tức nội bộ rằng em... có nằm trong danh sách."
Lần này thời gian chị Chu thông báo với cô sớm hơn so với lần trước. Có lẽ bởi vì hôm nay cô không ở công ty.
Bóng đêm bao phủ khắp bờ sông, mây mù dày đặc, gió mưa sắp ập đến.
Lý Vi Ý đi đến bậc thang gỗ bên mé sông lần trước, cô ngồi xuống ngay tại chỗ cũ, y như lần trước. Lần này cô không khóc, nước mắt sớm đã khô cạn rồi.
Cô nhất định phải lên xe của Trương Tĩnh Thiền, giống y như lần trước.
Phải nói những lời ngày hôm đó đã nói, làm những việc ngày hôm đó đã làm.
Tất cả mọi thứ đều phải thật chính xác.
Không biết đợi bao lâu, cơn mưa nặng hạt đã trút xuống từ bao giờ.
Cho đến khi, một chiếc ô lớn màu đen xuất hiện trên đầu.
Lý Vi Ý ngẩng đầu, anh thoạt nhìn giống y hệt như lần gặp trước.
Anh mặc áo vest, trông rất oai vệ, hơi cau mày, đôi mắt tối sầm.
Trong tâm trí của Lý Vi Ý vô thức hiện lên chàng thiếu niên của tám năm trước, với đôi lông mày tuấn tú lại tùy ý.
Nước mắt cô không hề báo trước mà lập tức rơi xuống.