Hai người đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy ba người đứng ở đầu hành lang bên kia nói chuyện. Lý Vi Ý trước nhìn thấy Hứa Dị, sau đó ánh mắt cô liền bị người phụ nữ ở giữa hấp dẫn.
Cô ta mặc một bộ trang phục công sở chuyên nghiệp, tuổi chừng ba mươi, tóc xoăn gợn sóng, dáng người đầy đặn, lồi lõm đúng chỗ, dung mạo tuyệt mỹ, da trắng môi đỏ. Chỉ cần đứng ở đó, cô ta liền tỏa sự duyên dáng cùng xinh đẹp.
Hứa Dị đang cầm một tài liệu trên tay, nói điều gì đó với người phụ nữ. Trong mắt Lý Vi Ý, anh ta ngay lập tức cảm thấy rằng BOSS khi còn trẻ thực sự ôn tồn lễ độ, khiêm nhường từ tốn.
Bên cạnh hai người họ, là một người đàn ông trung niên mặc vest, dáng người gầy gò nghiêm túc, đeo kính.
“Đại mỹ nữ kia là ai?” Lý Vi Ý tò mò hỏi.
Đã nhiều năm trôi qua, Trương Kinh Thiền nhìn thấy hai người kia cũng hơi sửng sốt.
"Người phụ nữ tên là Lưu Doanh, giám đốc maketing, là một người quản lý được thuê bên ngoài. Người đàn ông tên là Trình Xuyên, giám đốc tài chính. Ông ấy là anh em thân thiết của cha tôi. Ông ấy đã phụ trách mảng tài chính từ khi Phúc Minh mới thành lập."
Điều mà Trương Tĩnh Thiền không nói ra chính là anh không thích hai người này. Trên thực tế, trong mắt của Trương Tĩnh Thiền, rất ít người trong gánh hát vây quanh cha anh năm đó được đánh giá cao. Lưu Doanh giỏi tiếp thị, nhưng cô ấy chỉ có tài thiết lập quan hệ, khả năng lập kế hoạch tiếp thị thực sự có hạn. Và hồi đó ... cô ấy cũng bị đồn có quan hệ tình cảm với Trương Mặc Vân. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, Trương Tĩnh Thiền không bao giờ tin điều đó, anh không nghĩ một người phụ nữ như vậy có thể làm lung lay tình cảm của cha mẹ anh.
Giám đốc tài chính Trình Xuyên, theo quan điểm của Trương Tĩnh Thiền, nghe lời có thừa nhưng nghiệp vụ không đủ. Trước khi Trương Mặc Vân giàu lên, Trình Xuyên chỉ là một nhân viên kế toán bình thường trong một công ty nhỏ, sau này đã theo Trương Mặc Vân suốt một đường, mặc dù thường xuyên mắc phải sai lầm nhưng đều không phải là sai lầm nghiêm trọng, không công lao cũng có khổ lao. Ngoài ra, Trương Mặc Vân muốn bổ nhiệm một người thân cận vào vị trí này mà ông ấy lại coi trọng nhất là tình anh em, vì vậy Trình Xuyên vẫn luôn ngồi vững ở vị trí này. Mặc dù Tập đoàn Phúc Minh hiện giờ đang trong tình trạng khó khăn, Trình Xuyên vẫn sống một cuộc sống thoải mái với tư cách là một giám đốc điều hành.
Một tập đoàn lớn như Tập đoàn Phúc Minh, một khi sụp đổ, nguyên nhân do bên trong hay bên ngoài đều rất phức tạp. Nguyên nhân do con người cũng là một trong số đó.
Lưu Doanh nhìn thấy họ trước, cô nhìn Lý Vi Ý với một đôi mắt long lanh, mỉm cười trước rồi nói: "Trương thiếu đang ở đây? Có chuyện gì vậy?" Sau đó, cô ta tức giận nói với Hứa Dị: "Cậu chắc hẳn đã biết, Trương thiếu ở đây cậu cũng không nói sớm với tôi, để tôi nghênh đón tốt một chút a."
Sau đó Lưu Doanh đi tới trước mặt Lý Vi Ý, tùy ý vuốt tóc cô, mùi nước hoa thoang thoảng thoảng vào chóp mũi Lý Vi Ý, Lưu Doanh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: “Trương thiếu, trước đây đã nghe Trương tổng nói, cậu lại đứng nhất toàn khoa, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trò giỏi hơn thầy! Tương lai của Phúc Minh chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn."
Nếu Lý Vi Ý thực sự là một chàng trai mười chín tuổi, khi được một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp như vậy khen ngợi, chỉ sợ đã mặt đỏ tai hồng, xúc động dạt dào. Cô liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền, thấy khuôn mặt anh ta lãnh đạm như nước – nhận ra, anh ta thích những người trẻ tuổi như Trình Duệ Nghiên. Vì vậy, Lý Vi Ý sao chép biểu cảm của anh, bình tĩnh nói: "Quá khen, tôi chỉ đến đọc một số tư liệu."
Trình Xuyên cũng mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với Lý Vi Ý.
Hứa Dị luôn đứng ở một bên cười, chỉ là trong lòng Lý Vi Ý anh ta đã có vầng hào quang của đại Boss, vì vậy cô cười ngọt ngào: “Hứa Dị, tôi đã kiểm tra xong thông tin, cảm ơn anh.”
Cả Lưu Doanh và Trình Xuyên đều giật mình, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Hứa Dị gật đầu: “Đi đường cẩn thận, có muốn tôi gọi xe hay không?”
“Không, chúng tôi đến đây bằng ô tô.” Lý Vi Ý liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền, “Bảo bối, tạm biệt anh Hứa Dị và cô chú đi.”
Lưu Doanh khi nghe thấy từ "cô" sắc mặt liền cứng đờ, trong khi Trình Xuyên cười ha hả.
Trương Tĩnh Thiền bị điểm danh đến, cũng hơi ngẩn ra một chút, phun ra hai chữ: "Tạm biệt."
Ferrari vừa mới chạy ra khỏi cổng lớn, Trương Tĩnh Thiền cười lạnh: "Bảo bối?"
Lý Vi Ý biện minh: "Bằng không gọi anh bằng gì? Em yêu? Bảo bối? Ba ngày nữa chúng ta sẽ trở về. Tại sao phải xưng tên trước mặt mọi người? Càng ít rắc rối càng tốt."
"Gọi Tiểu Lý!"
"Xin hỏi, Trương thiếu đường hoàng là một thiếu niên 19 tuổi, không phải 91 tuổi. Vậy khi bình thường anh gọi Trình Duệ Nghiên là gì?"
"Chỉ gọi tên thôi."
"Chậc. . . Tôi đã nói là anh đối xử không tốt với người ta mà."
Trương Tĩnh Thiền lái xe với vẻ mặt tỉnh bơ, không muốn nói chuyện với cô nữa.
——
Hai ngày nay, công việc kinh doanh của cửa hàng quần áo không được tốt. Vào buổi tối, Lý Hiểu Ý nói chuyện với quản lý cửa hàng và đi bộ đến một nhà hàng nhỏ gần đó. Vừa đến cửa, cô đã nhận được điện thoại của Chu Chí Hạo - hôm nay anh ta mời cô ăn tối, nhưng anh có việc gấp nên không thể đến.
Lý Hiểu Ý theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, ngẩn người một lúc, gọi một suất cơm niêu rẻ tiền cho mình, rất nhanh liền ăn xong.
Đứng trên chiếc xe buýt đông đúc, cơ thể mệt mỏi của cô dựa vào tay vịn, lại nghĩ đến Chu Chí Hạo, trái tim cô như một đầm lầy phủ đầy cỏ dại, lạc lối và hoang mang.
Ai cũng bảo đây là cuộc hôn nhân hiếm có, khuyên cô mau chóng kết hôn, ngay cả bố mẹ cô cũng coi anh như con rể nhưng cô chưa bao giờ có tình cảm với anh.
Khi anh theo đuổi quyết liệt, cô cũng sẽ đỏ mặt, căng thẳng và mất tập trung. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại thấy trong lòng trống rỗng. Cô biết rằng, đối với gia cảnh của mình mà nói, đây chính là cô đang trèo cao. Cô cho rằng chỉ cần anh thật lòng, sau này có thể đối xử tốt với gia đình cô, cô sẽ bằng lòng ở bên anh.
Vốn dĩ hai người họ gần như đã quyết định kết hôn, nhưng hai tháng trước, thanh niên tên Trương Tĩnh Thiền đó đã đến và đả kích Chu Chí Hạo. Cô biết rằng lời nói của cậu ta là vô căn cứ, nhưng không biết vì sao, cô bắt đầu bí mật theo dõi Chu Chí Hạo.
Dấu hiệu bạo lực thì không thấy, Chu Chí Hạo cũng chưa bao giờ đánh nhau với ai trước mặt cô. Nhưng cô phát hiện anh có tính tình rất nóng nảy, nói sai một câu, sắc mặt anh liền thay đổi, u ám đáng sợ... Cô đã nói chuyện này với mẹ, nhưng mẹ cô không coi trọng, nói rằng nếu nam nhân không nóng giận thì không có bản lĩnh, gia đình có điều kiện, tính tình nhất định càng thêm kiêu ngạo.
Vì vậy, Lý Hiểu Ý lại do dự.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Hiểu Ý chợt lóe lên một hình bóng.
Hai ngày trước, cô đi đổ rác, từ xa nhìn thấy người kia từ trong nhà đi ra. Lúc đó, đầu óc Lý Hiểu Ý trống rỗng. Không phải cô không biết người kia vừa xuất ngũ trở về, nhưng mấy ngày nay cô đi sớm về muộn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Trong lòng cô mơ hồ dâng lên một nỗi chua xót, sau khi chia tay mấy năm, cô cũng đã có bạn trai, anh ta giờ cũng chỉ là một người dưng.
Xuống xe, Lý Hiểu Ý nhớ tới ở nhà đã hết gạo để nấu cơm, liền đi siêu thị.
——
Sau khi Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền rời đi, Chung Nghị lập tức thuê một người họ hàng xa đáng tin cậy đến chăm sóc cha anh cả ngày lẫn đêm. Anh hiểu rằng chỉ dựa vào cách ra ngoài kiếm nhiều tiền hơn, cha anh mới có thể hồi phục tốt hơn và mới giúp anh thoát khỏi cuộc sống khó khăn.
Anh không muốn chậm trễ một phút nào, anh chỉ muốn sớm kiếm được tiền, trả hết nợ, sau đó có thể tới gặp cô. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh gọi điện cho một vài chiến hữu thân thiết, trò chuyện mấy tiếng đồng hồ, dò hỏi một số cách kiếm tiền trong kinh doanh. Nhưng anh không vội vàng quyết định, bởi vì cơ hội chỉ có một lần.