Một bản nhạc trong trẻo du dương vang lên bên tai.
Lý Vi Ý vươn tay ra khỏi chăn, tắt đồng hồ báo thức, lại trùm chăn ngủ thêm một lúc, bỗng cô giật mình ngồi dậy.
Cô đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Nó rộng mười bảy mười tám mét vuông, to hơn, mới hơn và đẹp hơn căn phòng ban đầu của cô. Sơn tường màu xanh nhạt, chăn ga có họa tiết hình học, một chiếc bàn gỗ bên cạnh giường, trên tường treo đầy tranh vẽ, hoặc phim hoạt hình, hoặc phác họa bằng màu nước... Toàn bộ căn phòng đều có tông màu vừa phong phú lại ấm áp.
Lý Vi Ý chộp lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
Ngày 13 tháng 1 năm 2022. So với thời gian quay trở về của lần xuyên không trước là cùng một ngày.
Cũng chính là ngày chị cô mất.
Nhưng lần này Lý Vi Ý không vội gọi điện thoại cho chị, trong lòng cô có một loại cảm khác kỳ lạ.
Cô cảm thấy điều ước của mình đã thành hiện thực.
Cô bước ra khỏi phòng đi đến phòng khách, nơi gần như là một studio. Trong góc chỉ có một chiếc ghế sô pha nhỏ bằng vải và vài chiếc ghế đẩu tròn. Ở giữa là một tấm bảng lớn, trên đó có đầy bản vẽ, màu sơn và sách. Ngoài ra còn có một số bảng vẽ rơi đầy trên mặt đất. Phía trên trần có mấy ngọn đèn sáng chói và tinh xảo, làm cho cả không gian có phần hỗn loạn cùng tùy ý nhưng lại tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Còn có một phòng khác, đặt một chiếc giường 1,5 mét và cả một dãy tủ sách dài. Lý Vi Ý đi ngang qua phòng, bước ra một ban công bên ngoài, nối với phòng cô thông qua một cánh cửa sổ. Ban công tuy nhỏ nhưng lại tràn ngập ánh nắng. Thì ra cô đang trên một tầng lầu rất cao, ít nhất là 30 tầng, xung quanh có rất nhiều cao ốc. Xa xa có một cái hồ, nước trong xanh lấp lánh, trên hòn đảo giữa hồ một màu xanh mướt. Xa hơn hồ nước, chính là núi Nhạc Lộ, được mây mù che phủ, tạo nên trùng điệp núi đồi nằm liên tiếp nhau.
Đây, quả thực chính là căn phòng trong mơ của cô.
Lý Vi Ý nhớ rằng, đây là một căn hộ nhỏ mà cô đã tiêu hết số tiền tiết kiệm được vào năm ngoái, còn mượn thêm một ít từ chị gái và anh rể để trả trước khoản tiền đặt cọc. Sau đó, một loạt ký ức mới liên tục tràn vào tâm trí cô, liên kết với mọi sự việc với nhau.
Vào mùa xuân năm thứ hai trung học, ba ngày sau khi cô mất trí nhớ lần thứ hai mà không rõ lý do, cô nhìn thấy một bức thư của chính mình trong tương lai gửi tới, được đặt ở dưới gối. Cha mẹ cô đã đồng ý cho cô học hội họa, điều này khiến cô rất vui.
Cô còn nhớ lúc đó Chu Chí Hạo đã đến nhà quấy rầy chị gái mình mấy ngày liền, khiến cả nhà đau đầu, thậm chí còn đánh nhau với Chung Nghị. Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, Chu Chí Hạo đột nhiên biến mất và không bao giờ xuất hiện nữa. Chắc là do nhà họ Chu đã xảy ra chuyện.
Hai năm sau, thương hiệu thời trang nữ mà Chung Nghị kinh doanh đã đạt được nhiều thành công, sở hữu ba cửa hàng trong thành phố. Chị gái cô không còn là nhân viên bán hàng nữa mà là đối tác của anh ấy, họ cũng kết hôn vào cuối năm đó.
Mặc dù cô không được nhận vào Học viện Mỹ thuật Hoa Hạ, nhưng cô đã được nhận vào một Học viện Mỹ thuật khác mà cô cũng rất thích. Năm cuối đại học, cô nhận lời theo đuổi của một anh chàng đẹp trai học trường đại học khoa học kỹ thuật bên cạnh. Sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai chia tay trong êm đẹp vì phải sống xa nhau trong một thời gian dài.
Nghĩ đến đây, hình ảnh Trương Kinh Thiền ngồi đối diện cô ngày hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu Lý Vi Ý, sau đó cô nhớ tới những sắp xếp mà anh dành cho cô: lấy bằng kép, đi làm vài năm rồi yêu đương... Cô không nhịn được sờ sờ mũi, cô không làm được điều nào cả, từ bằng cấp cho tới bạn trai. Tuy nhiên, bạn trai cũ hoàn toàn không phải là một tên cặn bã, hai người rất hạnh phúc bên nhau, khi chia tay cả hai đều rất đau lòng, nhưng lại không hề hối tiếc.
Gia đình Trương Tĩnh Thiền, chắc hẳn cũng đã chuyển nguy thành an đúng không? Tuy rằng không có đại phú đại quý, nhưng gia đình lại bình yên vô sự, sao phải lo không thể Đông Sơn tái khởi?
Bây giờ, Lý Vi Ý là một họa sĩ tự do. Một bên cố gắng phát triển chuyên môn, cố gắng tổ chức được một buổi triển lãm nghệ thuật càng sớm càng tốt; đồng thời, cô còn vẽ minh họa và poster cho sách báo và phim ảnh. Tuy không giàu có nhưng cũng đủ để cô có một cuộc sống ổn định.
Lý Vi Ý lại nằm xuống giường lớn, nhếch miệng cười.
Cô đã làm được, cô đang đi trên con đường mà mình mơ ước.
Hạnh phúc quá, cô lăn lộn sung sướng. Cô còn nghĩ, nếu bây giờ Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy mình, chắc hẳn anh sẽ gõ vào đầu cô một cái, sau đó cười nhạt có phải không? Người này, rõ ràng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, lại cứ thích tỏ ra thâm trầm.
Tất cả mọi chuyện trong kiếp trước rõ ràng đều đã in sâu trong tâm trí. Nhưng vì có một cuộc sống và ký ức mới, những ký ức cũ kỹ kia lại như ánh trăng trên mặt nước, dần dần mờ nhạt đi.
Đây có phải là thế giới song song? Hay là một giấc mộng Nam Kha? Lý Vi Ý không muốn suy nghĩ sâu xa nữa, hiện tại cô chỉ muốn nắm giữ mọi thứ trong tay.
Chỉ là hình như cô đã quên mất một chuyện quan trọng. Còn đó là chuyện gì, cô lại không nhớ rõ?
Cô đứng dậy và gọi cho chị gái Lý Hiểu Ý.
“Alo, em gái, có chuyện gì vậy?” giọng chị cô nghe thật nhẹ nhàng và khoan khoái, hoàn toàn khác với sự u uất cùng tuyệt vọng của kiếp trước.
Vì vậy, Lý Vi Ý trong lòng càng sung sướng, hét lên: "Chị, chị, chị thế nào rồi?"
Lý Hiểu Ý đang thái rau trong bếp, rửa tay xong liền nghe điện thoại, cười nói: "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Nếu có chuyện gì không vui, chị đến ở cùng em, có được không?"
Lý Vi Ý trong lòng chua xót, hốc mắt ướt át, lại hỏi: “Em chỉ muốn biết, anh rể có đối xử tốt với chị không?”
Lý Hiểu Ý: "Em làm sao vậy? Anh rể em..." Dù đã hơn ba mươi tuổi đầu, nhưng khi nói về chồng mình, cô vẫn có chút ngượng ngùng: "Anh ta dám! Anh ta mà dám đối xử tệ với chị, chị sẽ tự mình mang An An rời đi!"
Lý Vi Ý tiếp tục cười: "Chị thật là bá đạo a!"
Đúng vậy, cô lại nhớ ra, chỉ nửa năm sau khi kết hôn, chị gái và anh rể sinh được một cô con gái đặt tên là An An. Hai vợ chồng đều yêu thương cô bé hết mực. Vốn dĩ chị cô còn muốn sinh đứa thứ hai, nhưng Chung Nghị sợ rằng khi sinh đứa thứ hai, sẽ phải chan sẻ bớt tình yêu dành cho con gái, nên không đồng ý. Làm cho chị gái và mẹ cô cùng nhau “làm việc” với Chung Nghị một phen...
Lý Vi Ý che miệng cười.
Lý Hiểu Ý: "Sao đột nhiên lại gọi cho chị? Ngủ đến giờ này mới dậy đúng không? Lại thức khuya nữa hả đại nghệ sĩ?"
Lý Vi Ý liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 11 giờ, "Ừm..."
Lý Hiểu Ý thở dài: "Qua đây ăn cơm đi, không được ăn cơm hộp, dầu mỡ không tốt cho sức khỏe. Để chị nấu món nạm bò nướng cà chua mà em thích."
"Được!" Lý Vi Ý đồng thời nhớ lại rằng hai năm trước, Chung Nghị đã thành lập doanh nghiệp của mình ở Tương Thành, cả nhà chị gái đều chuyển đến đây, mua một căn nhà có bốn phòng ngủ và hai phòng khách rộng 160 mét vuông, sang trọng hơn nhiều so với tổ ấm nhỏ của cô.
Lý Vi Ý rất hài lòng với Chung Nghị, một cổ phiếu tiềm năng thực sự, nghĩ thầm ít nhiều năm đó cũng nhờ có cô và Trương Tĩnh Thiền.
Nhưng những điều này, chị cô sẽ không bao giờ biết, và chị cũng không cần biết.
“Mẹ cũng đến nhà chị à?” cô hỏi.
"Không phải mẹ luôn ở nhà chị suốt sao? Em hỏi gì lạ vậy, mau tới đây đi, buổi chiều anh rể còn có việc nên trưa nay ăn cơm sớm."
Lý Vi Ý thầm nghĩ, hóa ra cha mẹ cô cũng đến sống với chị gái ở Tương Thành, thật tuyệt.
Lý Vi Ý đứng trước tủ quần áo, tất cả đều là những bộ trang phục và váy vóc giản dị, trông rất thoải mái, không giống như trước đây, trong tủ toàn là những bộ âu phục công sở nghiêm túc. Cô hài lòng gật đầu, giống như hoàng đế đang chọn phi tần, cô lướt ngón tay trên hàng quần áo, chọn lấy một chiếc áo len trắng viền xanh, một chiếc váy len màu đen và một chiếc áo khoác có màu sắc tươi sáng, cảm giác mình đẹp chết đi được.
Khi bước ra khỏi nhà trong bộ váy mới, cô lại nghĩ đến Trương Tĩnh Thiền.
Không biết giờ này anh ở đâu, làm gì? Chắc cũng đang bận tiếp nhận thông tin về một cuộc đời mới này.