CHƯƠNG 5: THẤT BẠI THẢM HẠI (1)
Lý Vi Ý chỉ có một người chị gái. Trước khi Lý Vi Ý sinh ra, gia đình cô ở nông thôn. Nhưng cha mẹ cô rất cần cù và có chí tiến thủ, đã rời quê lên thành phố, ban đầu mở một gian hàng để buôn bán nhỏ, về sau thuê một cửa hàng nhỏ, cũng tích cóp được một ít tiền, mua một căn nhà nhỏ, có hai phòng ngủ trong thành phố.
Lý Hiểu Ý sinh ra ở nông thôn, trong khi Lý Vi Ý sinh ra ở thành phố. Khi Lý Vi Ý còn bập bẹ, Lý Hiểu Ý đã biết giúp đỡ mẹ và chăm sóc em gái. Lý HIểu Ý tính cách rất giống mẹ, hiền lành dịu dàng, siêng năng lương thiện, dung mạo thanh tú dễ mến, từ khi còn con gái đã có rất nhiều người theo đuổi. Chồng hiện tại của cô, Chu Chí Hạo, là một trong số họ.
Tính cách của Lý Vi Ý hoàn toàn khác với chị gái cô. Cô chưa từng trải qua cuộc sống chốn nông thôn, lại là con út lớn lên dưới sự cưng chiều của cả nhà. Có cha yêu thương, có mẹ chăm sóc, và một người chị gái lúc nào cũng đặt cô lên hàng đầu. Điều này làm cho Lý Vi Ý lớn lên có một tính cách cực kỳ vui vẻ và tích cực, luôn cười và đùa giỡn với mọi người.
Lý Vi Ý là một cô gái lớn lên trong tình yêu thương.
Vì vậy, sau khi ở bên Tạ Tri Lộc, Lý Vi Ý luôn một lòng một dạ đối đãi với anh, chưa từng cân nhắc đến những vấn đề thực tế mà Tạ Tri Lộc đề cập đến. Theo cô, tình yêu là điều quan trọng nhất, và cả hai phải tuân thủ cam kết một cách nghiêm ngặt đối với nhau.
Vì vậy, khi Tạ Tri Lộc đột ngột rời đi, cô không hề có sự đề phòng.
Bởi vì trước giờ cô chưa bị ai đối xử phụ bạc như vậy.
...
Dù là sáng sớm, nhưng Lý Vi Ý không ngần ngại gọi điện khi nhìn thấy tin nhắn của chị mình.
Điện thoại reo cả chục lần trước khi có người nhấc máy.
Lý Vi Ý: "Chị, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Hiểu Ý ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc không nói, chỉ có tiếng hít thở mang theo cảm giác ngưng trệ và ẩm ướt.
"Thật xin lỗi! Tối hôm qua em tăng ca quá muộn, hôm nay lại bận việc, cho nên bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của chị... Chị, chị không sao chứ? Chuyện gì xảy ra? Chị nói cho em biết đi."
Lý Hiểu Ý chua chát cười: "Không sao, có thể có chuyện gì được chứ, không phải như vậy đâu."
Lý Vi Ý lửa giận dâng lên trong lòng: “Hắn lại đánh chị?”
Lý Hiểu Ý khẽ "ừm" một tiếng.
Nhưng Lý Vi Ý vừa giận lại vừa thương cho cuộc sống bất hạnh của chị mình. Cô tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm và hoàn toàn lột xác thành một cô gái thành phố lớn, cô không thể hiểu tại sao chị mình - một người tốt nghiệp trường dạy nghề và ở lại sống tại quê nhà lại không có dũng khí để chống lại số phận của mình.
Thế là Lý Vi Ý nói thẳng ra, mang theo ba phần oán hận: "Em đã thuyết phục chị bao nhiêu lần rồi? Sao chị không ly hôn đi? Cái loại lưu manh, vũ phu này, chị còn giữ lại đến sang năm để làm gì?"
Chị cô chỉ biết nghẹn ngào.
"Chị, chị nên ly hôn đi!" Hốc mắt Lý Vi Ý cũng ươn ướt, "Sau khi ly hôn, chị và Nữu Nữu đến Tương Thành ở cùng em! Muốn tìm việc làm thì tìm, không muốn thì để em nuôi. Em sẽ giúp chị thoát khỏi hắn!"
Chị gái cô khóc và nói: "Cảm ơn em, Vi Ý. Nhưng, điều đó không dễ dàng như vậy đâu. Hắn ta sẽ không đồng ý đâu, nếu chị đề nghị ly hôn hắn ta sẽ không buông tha cho chị đâu... Ngay cả khi bọn chị ly hôn, xét tới hoàn cảnh hiện giờ, nhà hắn có tiền, còn cửa hàng mặt tiền, trong khi chị chỉ làm nhân viên trong cửa hàng của hắn bao năm nay, thu nhập rất thấp. Nếu có ly dị thật, tòa án thế nào cũng giao con cái cho hắn nuôi dưỡng. Làm sao chị có thể để Nữu Nữu lại cho hắn? Nữu Nữu là cuộc sống của chị, là tâm can bảo bối của chị! Tên khốn kiếp kia, bây giờ còn đánh cả Nữu Nữu, nếu sau này hắn tái hôn, cùng người khác ngược đãi Nữu Nữu thì sao?"
"Chị định tiếp tục thế này à? Hôm qua chị gửi tin nhắn cho em nói rằng chị đã hạ quyết tâm. Chị đã hạ quyết tâm kiểu gì vậy?"
Lý Hiểu Ý: “Không có gì…” đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động, cách một đường dây nhưng Lý Vi Ý vẫn cảm nhận được chị gái mình đang run rẩy, Lý Hiểu Ý vội vàng nói: “Hắn ta về rồi, chị cúp máy đây."
Điện thoại cúp máy.
Lý Vi Ý ngơ ngác nhìn điện thoại, suy nghĩ đầu tiên của cô là gọi điện cho anh rể Chu Chí Hạo, mắng tên cầm thú này một trận. Nhưng cô biết mình không được làm vậy, cô mắng hắn cũng được, tên Chu Chí Hạo nham hiểm kia một mặt sẽ cười hì hì nhận lỗi với cô, một mặt liền sẽ đem chị gái cô ra đánh ác liệt hơn - chuyện như thế này trước đây không phải chưa từng xảy ra.
Cô gọi điện cho cha Lý.
Cha Lý bị đánh thức, giọng nói khàn khàn, thái độ lo lắng: "Vi Ý? Có chuyện gì vậy?"
Lý Vi Ý rơm rớm nước mắt nói: "Cha, người lập tức mang chị và Nữu Nữu về nhà! Chị lại bị đánh, Chu Chí Hạo là đồ cầm thú! Cha bảo chị hãy ly hôn với hắn ta đi! Mau ly hôn đi!"
Cha Lý cũng giật nảy mình: “Chị con nói cho con biết à?”
"Ừm!"
"Ta sẽ lập tức gọi cho chị con ngay!"
Lý Vi Ý bình tĩnh lại một chút, một lát sau, cô chợt nhận ra không thể làm vậy—Chu Chí Hạo đã về nhà.
Chị gái cô bị ức hiếp, theo phản xạ có điều kiện cô liền gọi điện cầu cứu bố mẹ, nhưng đó lại là một hành động thật ngu xuẩn.
Cô lập tức gọi lại cho cha, nhưng đường dây lúc nào cũng bận, mẹ cô cũng không bắt máy.
Khoảng nửa tiếng sau, cha Lý gọi lại cho cô, giọng điệu nhẹ nhõm nói: "Vi Ý à, không sao. Con xem con kìa, một tiểu cô nương chưa lấy chồng, không hiểu chuyện, lại náo loạn ầm ĩ. Vừa rồi ta cùng anh rể của con nói chuyện điện thoại, hai đứa nó vẫn ổn, vừa nói vừa cười, ban ngày có cãi nhau đôi chút cho nên chị con mới gọi điện cho con để phàn nàn. Chí Hạo liên tục cam đoan với ta rằng, chuyện lần trước là do nó uống say, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy."
Lý Vi Ý trong lòng trầm xuống, nói: "Cha đừng nghe hắn nói, hắn lừa người, chị chỉ đang giả vờ như không có việc gì thôi... nhất định là đang bị uy hiếp."
Cha Lý không thích nghe những lời này, cả đời ông là người lương thiện chất phác, tâm nguyện lớn nhất của ông là gia đình hòa thuận. Ông nhớ lại dáng vẻ cung kính, dịu dàng và ân cần của Chu Chí Hạo khi hắn đưa con gái lớn và cháu gái về nhà vào tháng trước, trong tiềm thức liền không tin.
Ông nói: "Con nói nhảm cái gì đó, lại còn uy hiếp, chị gái con lớn như vậy, nếu thực sự bị ức hiếp, chẳng lẽ không biết lên tiếng sao? Lần trước nó quỳ xuống trước mặt chị con, vợ chồng chúng ta nhận tội, nam nhi dưới gối có hoàng kim a! Tháng trước, Chí Hạo mua cho chị gái con một chiếc vòng cổ bằng vàng, chúng ta đều thấy được. Nếu hắn thực sự muốn đối xử tệ với nó, sao có thể sẵn sàng chi tiền được? Nửa đêm rồi, con đừng xen vào chuyện của chị con và anh rể nữa!”
*Nam nhi dưới gối có hoàng kim: hàm ý một người đàn ông không dễ dàng chịu quỳ xuống, nên hành động này quý hơn vàng.
Lý Vi Ý bị làm cho tức chết, quát: "Hắn giả bộ, một sợi dây chuyền vàng thì bù đắp được sao, đúng là càng che càng lộ! Hèn hạ hạ lưu!"
Cha Lý cười, mẹ Lý cũng hùa theo: "Được rồi, được rồi, Vi Ý, dạo này con thế nào? Tri Lộc thì sao? Nó đã vượt qua kỳ thi công chức chưa?"
Cha Lý: “Ừ, có thi đậu không?”
Lý Vi Ý đột nhiên hạ thấp giọng, đáp: "Còn chưa có kết quả... ừm, nếu cha mẹ không tin, con cũng không có gì để nói, cha mẹ ngủ sớm, con cúp máy đây."
Lý Vi Ý vùi đầu vào trong chăn, "A a a a a a a a a a a!" vò đầu bứt tai, phát tiết hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào vô số tòa nhà cao tầng. Thành phố này thật yên tĩnh và rộng lớn, cô đã ở Tương Thành bảy năm rồi, chưa bao giờ cô cảm thấy yếu đuối và bất lực như giờ phút này.
Rõ ràng từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn chăm chỉ, thành tích luôn rất tốt, cái gì học cũng nhanh, như lập trình máy tính, kế toán tài chính, vẽ tranh, tùy tiện vẽ mấy năm liền có thể giỏi như học sinh có năng khiếu, cô luôn vô tư vô lự xuân phong đắc ý, thời đại học cô chính là một tiểu nữ thần, ngay cả nam thần được công nhận là Tạ Tri Lộc cũng phải bám váy cô.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy mình như một kẻ thất bại hoàn toàn?