Mục lục
A Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người gõ cửa, Chung Nghị ra mở cửa, nhìn thấy họ, anh có hơi sửng sốt. Anh không nhận ra Lý Vi Ý hiện đang dưới hình dạng một nam sinh, khi anh quay sang nhìn Trương Tĩnh Thiền đang trong hình dáng của một thiếu nữ, liền mỉm cười nói: "Tiểu Vi Ý, là em."

Đèn trong nhà hơi mờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, nụ cười của Chung Nghị vẫn dịu dàng và điềm tĩnh hệt như trong ký ức của Lý Vi Ý, nhưng bây giờ trông anh có mấy phần mệt mỏi. Lý Vi Ý nghĩ đến chuyện xảy ra giữa anh cùng với chị cô và Chu Chí Hạo, cảm thấy đau lòng.

Trương Tĩnh Thiền lại không hề cảm động, nói: "Chung Nghị, em có chuyện muốn nói với anh."

Chung Nghị giật mình, gật đầu và nhìn về phía Lý Vi Ý: "Đây là?"

Trương Tĩnh Thiền: "Bạn của em, vào trong rồi nói, cậu ta cũng muốn nghe."

Chung Nghị lịch sự mỉm cười: "Xin chào."

Lý Vi Ý: "Chào anh Chung Nghị, em tên là... Trương Tĩnh Thiền, tôi là bạn thân nhất của Lý Vi Ý, vì vậy nên hôm nay chúng em cùng nhau đến đây, anh đừng cảm thấy lạ, ha ha."

Chung Nghị nhìn chàng trai cao lớn tuấn tú, miệng cười tươi như hoa, không thấy có chút khó chịu nào. Anh tuyệt đối không nghĩ tới Lý Vi Ý, người mà anh xem như là em gái, lại có bạn trai sớm như vậy, mà cậu ta còn… “bóng bẩy” như vậy.

Chung Nghị trên mặt không biểu hiện gì, thản nhiên nói: “Tiểu Trương, mời ngồi.”

Nhà họ Chung và nhà họ Lý ở cùng một loại căn hộ, thoạt nhìn có vẻ hơi đơn sơ, mặt tường bong tróc ra từng mảng nhưng nhìn chung vẫn được lau chùi rất sạch sẽ.

Cửa phòng khép hờ, thỉnh thoảng có tiếng ho khan, chắc là của cha Chung Nghị.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ, Chung Nghị rót cho họ hai ly nước sôi để nguội, nói với Trương Tĩnh Thiền bằng giọng điệu ôn nhu của một người anh lớn: "Tiểu Vi Ý, em tìm anh có chuyện gì không?"

Lý Vi Ý ngồi bên cạnh liền khép đầu gối lại, đặt hai tay lên trên, háo hức nhìn Trương Tĩnh Thiền. Dáng vẻ không nam tính này khiến Chung Nghị lại thầm cau mày.

Trương Tĩnh Thiền đột nhiên liếc nhìn Lý Vi Ý, Lý Vi Ý bắt gặp ánh mắt của anh ta, không hiểu sao theo bản năng liền ngồi thẳng tắp, lúc này mới khôi phục lại mấy phần dáng vẻ nam nhân. Trương Tĩnh Thiền thu lại tầm mắt.

Cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa ngắn tựa lưng vào ghế sô pha, vắt chéo đôi chân gầy guộc, đặt tay phải lên đùi, không nhanh không chậm nói: “Chung Nghị, anh đừng gọi em là Tiểu Vi Ý nữa, chỉ gọi tên thôi được rồi. Mấy năm nay em cũng không qua lại nhiều với anh, không dám nhận lấy sự ưu ái này."

Chung Nghị trong lòng rùng mình, đối phương rõ ràng là một thiếu nữ mười bảy tuổi, đôi mắt tưởng chừng trong veo kia lại vô cùng sắc bén, như muốn nhìn thấu lòng người, thậm chí còn có chút cảm giác áp bức. Trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh nghĩ rằng đã nhiều năm hai người không gặp nhau, có thể Lý Vi Ý đã đến giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ.

Chung Nghị không hề tức giận mà chỉ cười nói: “Được rồi, em cũng đã trưởng thành rồi.”

Lý Vi Ý không biết Trương Tĩnh Thiền trong hồ lô muốn làm cái gì, tại sao chưa gì đã ra oai đánh phủ đầu, cô ỷ mình có thân hình cao lớn, ở sau lưng anh vụng trộm véo một cái vào thắt lưng. Khi chạm vào cảm thấy thật mềm mại, cảm giác này mới vi diệu làm sao. Kết quả, tay liền bị Trương Tĩnh Thiền nắm được, tay của anh vừa mềm mại lại non nớt. Cảm giác của Lý Vi Ý lại càng quái lạ hơn - bị chính tay mình nắm lấy.

Trương Tĩnh Thiền hất tay cô ra, nhỏ giọng nói: “Đừng làm loạn.”

Chung Nghị cúi đầu uống nước, trong lòng lại thở dài.

Lý Vi Ý đỏ mặt.

Trương Tĩnh Thiền lại nhìn Chung Nghị: "Nói ngắn gọn, hôm nay em đến chỉ có một mục đích: Trong lòng anh có Lý Hiểu Ý hay không? Nếu không thì không cần nói những chuyện còn lại, em sẽ lập tức đi ngay. Chỉ cần nói lời thật lòng, đừng lo lắng về những thứ khác. Sau đó mới nói tới những bước tiếp theo."

Chung Nghị ngạc nhiên nhìn anh, giọng điệu của đối phương rất bình thường, nhưng mỗi một câu một từ đều thẳng thắn và sắc bén, chắc hẳn đã có sẵn kế hoạch.

Hai người nhìn nhau, thật kỳ lạ, qua ánh mắt dường như đã trao đổi một thông điệp gì đó.

Chung Nghị chỉ im lặng trong nửa phút, nói: "Có, vậy thì sao?"

Lý Vi Ý trong lòng mừng rỡ, nhưng mũi lại chua xót, vội vàng hỏi: "Là chỉ thích một chút, hay một nửa, hay là thích rất nhiều?"

Chung Nghị không trả lời.

Lý Vi Ý lại hỏi: “Vậy mấy năm nay anh có từng thích người khác không?”

Câu hỏi này Chung Nghị trả lời rất dứt khoát: "Không."

Lý Vi Ý hài lòng.

Trương Tĩnh Thiền cũng có chút hài lòng, trước khi đến đây, anh cứ sợ đây là một người có đầu óc ngu si. Dù mới gặp có một lần, có thể nhận thấy được đây là một người biết cách cư xử, đủ quyết đoán, tính cách cũng dịu dàng.

“Hiện tại Lý Hiểu Ý... chị gái tôi đang trong tình huống rất nguy hiểm.” Trương Tĩnh Thiền nói một câu, sắc mặt Chung Nghi liền thay đổi.

"Chị ấy có một người bạn trai, hắn ta từ đầu tới đuôi là một tên cặn bã, rác rưởi, Tương lai sau này, hắn sẽ khiến chị ấy đau khổ cả một đời, anh có nguyện ý một lần nữa theo đuổi chị ấy?"

Chung Nghị nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, nói: "Vi Ý, anh đã nghe nói qua về Chu Chí Hạo. Điều kiện gia đình anh ta rất tốt, anh ta cũng không có tiếng xấu gì. Mọi người đều nói rằng anh ta đối xử với chị em rất tốt. Anh ta có thể đem lại cho chị em một cuộc sống tốt hơn."

Lý Vi Ý trợn mắt lên, chao ôi, vừa nhìn cứ tưởng anh là một quả hồ lô tẻ nhạt, vậy mà còn biết hỏi thăm.

Trương Tĩnh Thiền: "Thật không có chí khí?"

Chung Nghị cười: "Em còn nhỏ nên không hiểu đâu."

Lý Vi Ý ngắt lời: "Anh chỉ cần nói là anh có muốn hay không?"

Chung Nghị thấp giọng đáp: "Là tại anh không có năng lực."

Cả phòng nhất thời im lặng.

Trương Tĩnh Thiền cười nhẹ, Lý Vi Ý không thể hiểu ý nghĩa nụ cười này của anh, liệu anh có cảm thấy Chung Nghị chướng mắt.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Đáng tiếc là mọi chuyện không phải như anh nghĩ.” Anh liếc nhìn sang Lý Vi Ý: “Hãy kể cho anh ta nghe về Chu Chí Hạo, một cách thật chi tiết.”

Lý Vi Ý lập tức cao hứng, đột nhiên ngồi thẳng lưng, nói một cách chính trực: "Em, rất giàu có, lại có quan hệ tốt. Vi Ý bảo em cử thám tử tư điều tra Chu Chí Hạo..."

Khi cô không chú ý, Trương Tĩnh Thiền liền đưa tay ấn lên môi và cằm cô, khóe miệng hơi cong lên một chút.

"Anh ấy có xu hướng bạo lực rất mạnh. Trước kia anh ấy thường xuyên đánh nhau và cũng từng đánh bạn gái. Hiện tại, anh ta không ra tay với chị ấy là vì anh ta vẫn chưa theo đuổi được chị. Cuộc sống cá nhân của anh ấy cũng không tốt, trước kia từng cùng một lúc có mấy người bạn gái. Ngu dốt, bất tài, hoàn toàn dựa dẫm vào gia đình, hàng ngày quanh quẩn trong tiệm, anh ta còn đánh bạc, có khi một đêm thua hết mấy chục nghìn. Không phải em coi thường những người ở giai cấp bình dân, với số gia sản ít ỏi của anh ta, đủ để cho anh ta dùng mấy năm sao? Chị ấy mà đi theo hắn, thì coi như xong cả cuộc đời!"

Thấy Chung Nghị im lặng, Lý Vi Ý giơ môt tay lên cao, nói: "Em thề tất cả những gì em nói đều là sự thật, nếu có nửa lời gian dối, liền... khiến cho Trương Tĩnh Thiền đời này bất lực!"

Trương Tĩnh Thiền đột nhiên nhìn về phía cô.

Chung Nghị vẻ mặt khó tả nhìn chàng trai trẻ vẻ có vẻ mặt cực kỳ tự tin, một lần nữa ném cho "Em gái nhỏ Vi Ý" một ánh mắt lo lắng.

Trương Tĩnh Thiền đặt bàn tay đang chống cằm xuống, đầu tiên nói với Lý Vi Ý: "Loại chuyện này, cô nói mà không có suy nghĩ à." sau đó liền quay sang Chung Nghị nói: "Nếu lời nói của “anh ta” có nữa phần gian đối, liền để cho Lý Vi Ý làm ăn mày cả đời.”

Chung Nghị: "..."

Tại sao hai người này đang vội vàng thề độc, mà anh lại nghe thấy mùi đao quang kiếm ảnh?

Lời tác giả: Tôi đã nói với các bạn đây là một văn án ngọt ngào, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK