“A Thiền!” “Anh Thiền!” dưới lầu nhiều người đang hét lên.
Lý Vi Ý bước ra khỏi phòng xem xét, ngoại trừ Lê Duẫn Mặc, còn có năm, sáu người cả nam lẫn nữ đang đứng. Nhờ bài tập về nhà vừa làm ban nãy, Lý Vi Ý nhận ra rằng họ đều là bạn học của Trương Tĩnh Thiền, miễn cưỡng cũng có thể đoán được tên họ. Còn cô gái xinh đẹp chói mắt đang đứng bên cạnh Lê Duẫn Mặc ... trong lòng Lý Vi Ý hơi hồi hộp.
Là bạn gái của anh (cô), Trình Duệ Nghiên.
Lý Vi Ý do dự đi xuống lầu, lúc đi tới trước mặt họ, cô đã điều chỉnh tâm lý xong, cô lãnh đạm nhìn bọn họ, cũng không mở miệng nói chuyện.
Trình Duệ Nghiên rất tự nhiên đi tới, nắm lấy cánh tay anh. Lý Vi Ý sững người, mỉm cười khách khí với cô.
Nhưng mà người bạn trai hiếm khi nở nụ cười của cô hôm nay lại cười lên khiến trái tim Trình Duệ Nghiên run lên, cô càng nắm chặt tay hơn, đầu cũng dựa vào.
Lý Vi Ý: "..."
Bạn gái của Trương Tĩnh Thiền có phải rất thích đeo bám anh ấy không? Quên đi, cô phải kính nghiệp, cô phải kiên trì chịu đựng.
Một cậu thanh niên nói: "Đi thôi, anh Thiền, chỉ đợi mỗi mình anh."
Lý Vi Ý tùy ý hỏi: "Đi đâu a?"
Mấy người đều quay qua nhìn anh.
"Hôm nay là sinh nhật của Duệ Nghiên, không phải anh quên rồi chứ?"
Lý Vi Ý lập tức phản bác: “Làm sao quên được!” Quay đầu trêu chọc Trình Duệ Nghiên: “Anh chỉ là cố ý trêu chọc, em sẽ không tức giận chứ?”
Trình Duệ Nghiên có chút ngây dại.
Hôm nay A Thiền đầu mày khóe mắt đều toát lên vẻ dịu dàng, khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo bao trùm lấy anh đã biến mất không còn dấu vết chỉ sau một đêm!
"Hừm..." Cô đáng yêu nghiêng đầu sang một bên, "Còn phải xem biểu hiện của anh hôm nay đã."
Một động tác đơn giản như vậy, nhưng khi Trình Duệ Nghiên thực hiện lại tràn đầy sức sống. Lý Vi Ý xoa mũi, hơi đỏ mặt, nghĩ: Trên đầu chữ sắt có một cây đao, Trương Tĩnh Thiền, anh thực đúng là một lão đao khách.
Mọi người ra khỏi nhà, trước tiên đến thăm chiếc xe mới của Trương Tĩnh Thiền. Khi Trình Duệ Nghiên nhìn thấy chiếc Ferrari, tim cô ấy đập thình thịch, cô đương nhiên cho rằng mình sẽ cùng Trương Tĩnh Thiền ngồi trên một chiếc xe thể thao này, điều này còn cần phải nói sao?
Cô thận trọng kìm nén kích động, chợt nghe bạn trai bên cạnh nói: “Lê Duẫn Mặc, hôm nay tôi vẫn còn nhức đầu, cậu lái xe chở tôi đi.”
Trình Duệ Nghiên: "..."
Mặc dù Lê Duẫn Mặc có chút hứng thú với Trình Duệ Nghiên, nhưng cậu cũng có hứng thú với nhiều người đẹp khác. Vì vậy, cậu hoàn toàn không để ý đến sự mất mát của Trình Duệ Nghiên, vui vẻ trả lời: "Chắc chắn rồi! Còn có thể là người khác sao?" cậu liền mở cửa xe ngồi vào, lại khoe khoang với những người khác: "Hôm qua, anh Thiền đã tặng cho tôi “lần đầu tiên” của cô bé dễ thương này. Anh Thiền với tôi, là mối quan hệ gì chứ."
Lý Vi Ý rút tay ra khỏi tay của Trình Duệ Nghiên, nhanh chóng lên xe, cuối cùng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Những người khác cũng đi ô tô tới, Trình Duệ Nghiên nhìn xem bạn trai của cô ngay lập tức thắt dây an toàn sau khi lên xe, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vẫy tay vừa cười với cô, giống như một con mèo cầu tài vậy. Trình Duệ Nghiên không biết nên giận anh không hiểu phong tình hay lại yêu anh hơn vì anh còn có một khía cạnh dễ thương như vậy, cô cắn môi, lên một chiếc xe khác như không có chuyện gì xảy ra.
“Hỏi cậu một chuyện.” Lý Vi Ý hỏi Lê Duẫn Mặc, “Tôi có nên chuẩn bị một món quà sinh nhật khác cho Trình Duệ Nghiên không?”
Những lời này là có dụng ý. Nếu Trương Tĩnh Thiền đã chuẩn bị một món quà và Lê Duẫn Mặc vừa hay cũng biết điều đó, Lý Vi Ý có thể giải thích, cô đang nói "món quà khác", cô sợ rằng món quà ban đầu sẽ không đủ thành ý, thuận tiện cũng thăm dò được món quà ban đầu ở đâu; nếu Lê Duẫn Mặc không biết, sau đó cô lại vừa vặn chuẩn bị một món quà.
Cô thầm nghĩ: Trương Tĩnh Thiền, anh nhìn xem, ai mới xứng danh “bạn trai tốt nhất”.
Lê Duẫn Mặc kỳ quái nhìn anh một cái: "Anh không phải nói rằng mua mấy thứ này rất phiền toái sao? Anh đã đồng ý rằng hôm nay anh sẽ thanh toán toàn bộ, còn chưa đủ? Hết mấy vạn đó."
Lý Vi Ý: "...Đủ rồi!"
Cô nhớ trong điện thoại di động của mình có một tin nhắn nói rằng cô đã đặt phòng bao ở một câu lạc bộ giải trí bậc nhất nào đó.
Câu lạc bộ nằm ở trung tâm thành phố, là một tòa nhà ba tầng riêng lẻ theo phong cách châu Âu, trắng tinh trang nhã. Trên cửa là một bức phù điêu khổng lồ của các vị thần Hy Lạp, không khí xa hoa như đập vào mặt.
Bọn họ đi vào sảnh lớn sáng sủa và rực rỡ, một người phụ nữ ăn mặc như quản lý, đang đưa một chàng trai trẻ xuống. Chàng trai vừa nhìn thấy họ, liền đi tới.
Lê Duẫn Mặc hô: "Anh Hứa Dị."
Lý Vi Ý cảm thấy nam nhân trước mặt khá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu. Cô chợt nhớ ra, trong đầu hiện lên một cái tên: Hứa Dị, trợ lý của cha anh, tin nhắn đặt hẹn trên điện thoại cũng là do Hứa Dị gửi tới.
Lý Vi Ý cũng gọi theo: "Anh Hứa Dị."
“A Thiền.” Hứa Dị cười nhìn Lý Vi Ý. Anh ta cao khoảng 1m80, trong bộ vest đen tươm tất, dáng người gầy, nước da rất trắng , đeo một cặp kính gọng mỏng. Anh nói: "Tôi đã xem qua phòng riêng, tất cả đã được sắp xếp sẵn. Mọi người có thể tự do gọi đồ ăn nước uống, bánh sinh nhật sẽ được đưa tới sau một giờ nữa, là một con thiên nga đen. Nơi này cách công ty không xa. Nếu cậu cần gì, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Lý Vi Ý hiểu ra, hóa ra Trương Tĩnh Thiền sử dụng trợ lý của cha mình như trợ lý riêng. Bất quá, điều này cũng phổ biến trong các gia tộc kinh doanh. Dù sao, Trương Tĩnh Thiền cũng là ông chủ tương lai.
Lý Vi Ý: "Được, cảm ơn anh Hứa Dị, anh vất vả rồi."
Hứa Dị nhìn cô nhiều hơn một chút, khẽ mỉm cười rồi sải chân bước đi. Anh ta có khí chất hoàn toàn khác với những sinh viên đại học đang đứng đây, ôn tồn lễ độ, thành thục cao quý.
Trình Duệ Nghiên chọc chọc cánh tay bạn trai: "Ai đây?"
"Trợ lý của cha anh."
Trái tim lãng mạn của thiếu nữ Trình Duệ Nghiên thậm chí còn bùng nổ hơn, trợ lý của ông chủ của tập đoàn lớn như vậy, liền đi theo làm tùy tùng cho cho thái tử gia là anh ta. Không, cũng có thể xem như là đi theo làm tùy tùng cho thái tử phi là cô đây.
Phòng riêng có sức chứa khoảng hai mươi người, có KTV, bàn bóng bàn, bàn chơi bài, phi tiêu... Đâu đâu cũng có bong bóng màu hồng và đồ trang trí sinh nhật, còn có cả một bức tường treo đầy đèn pha lê, trên tường có một vòng hoa hồng đỏ, bầu không khí khắp mọi nơi tràn ngập mùi nhân dân tệ. Mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi, khuôn mặt xinh đẹp của Trình Duệ Nghiên đỏ bừng, nhìn Lý Vi Ý càng trìu mến hơn.
Lý Vi Ý không để ý, cô chỉ cảm thấy Hứa Dị quả nhiên rất biết làm việc, khó trách có thể làm đến vi trí Trợ lý trưởng.
Mặc dù Lý Vi Ý chưa từng làm qua vị trí Trợ lý trưởng này, ngược lại cô đã từng gặp qua. Nghĩ những gì ông chủ nghĩ, lo những gì ông chủ lo. Thậm chí, một số chuyện ông chủ không tiện ra mặt, vẫn là giao cho Trợ lý trưởng xử lý, hầu hết các Trợ lý trưởng sẽ được chuyển đến các công ty hoặc bộ phận quan trọng sau ba đến năm năm và trở thành một tay sai đắc lực?
Hứa Dị rõ ràng là muốn lấy lòng Trương Tĩnh Thiền. Vậy thì người này, tương lai cô có thể dùng hay không? Anh ta chắc chắn là có nhiều mối quan hệ hơn Trương Tĩnh Thiền, một sinh viên đại học.
Chờ xem sao.
Bầu không khí rất nhanh liền nóng lên, Trình Duệ Nghiên không hổ là hoa khôi, vừa xinh đẹp mà giọng hát cũng rất uyển chuyển dễ nghe. Sau khi cô hát xong một bản tình ca, mọi người đều la ó và yêu cầu Lý Vi Ý hát cùng cô ấy. Lý Vi Ý làm sao có thể đồng ý, cô từ nhỏ đã bị mù nhạc, lại càng không biết giọng hát của Trương Tĩnh Thiền như thế nào, nhất định không thể bại lộ, liên tục từ chối, chỉ có thể bị ép uống rượu để tạ tội.
Bất tri bất giác, cô đã uống bảy tám cốc bia, đầu óc choáng váng, dựa vào sô pha.
Một lúc sau, người phục vụ liền đem bánh sinh nhật vào.
Có lẽ là do Hứa Dị đã sớm căn dặn, những người phục vụ rất giỏi tạo bầu không khí, vừa ca hát, lại vừa chúc mừng sinh nhật, Lý Vi Ý bị Trình Duệ Nghiên kéo đến đứng trước bánh kem.