“Thời điểm phá sản của Tập đoàn Phúc Minh chậm hơn 16 ngày so với lần trước. Cha anh đã tự sát sớm hơn 10 ngày. Nếu người này có liên quan đến Phúc Minh, thì nó có thể liên quan đến cha anh. Như vậy, thời gian động thủ của hắn, liền có khả năng bị ảnh hưởng. "
Lý Vi Ý: "Có thể!"
"Em có nhớ, lần đầu tiền khi em xuyên không, ngày mà Phúc Minh phá sản và ngày cha anh tự sát, chúng có thay đổi hay không?"
Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc, đôi mắt cô sáng lên: "Tôi nhớ rồi! Ngày cha anh... không có thay đổi. Nhưng lúc đầu, tôi đã thấy tin tức Tập đoàn Phúc Minh phá sản vào ngày 8 tháng 12 năm 2014, tức là sớm hơn hai ngày so với lần thứ hai! Mặc dù lúc đó tôi không có thời gian để nói cha anh bất cứ điều gì, nhưng chính sự rung động của cánh bướm đã thay đổi lịch sử.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Vậy có thể suy đoán sâu thêm một bước, nếu người này có quan hệ sâu sắc với Tập đoàn Phúc Minh, chẳng hạn như hắn ta là nhân viên của Phúc Minh, thì ngày tập đoàn phá sản sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của hắn.”
Lý Vi Ý trong lòng chấn động.
Trương Tĩnh Thiền chống một tay xuống đất, rời khỏi ghế sô pha, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Thật ra, anh vẫn luôn hoài nghi, trong lần đầu tiên em xuyên qua, anh đã không thể tỉnh dậy. Có lẽ lần đó, anh đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi."
Trái tim Lý Vi Ý đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ập tới, theo bản năng phủ nhận: "Không thể, anh làm sao có thể chết! Tuyệt đối không thể! Nhất định là hôn mê tạm thời mới đúng... Dù sao hiện tại chúng ta còn sống vui vẻ, vậy cũng đủ rồi!"
Trương Tĩnh Thiền sống lưng hơi cong, chiếc áo sơ mi trắng vạch ra đường xương bả vai, anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy.
Lý Vi Ý nhìn đi chỗ khác: "Vậy... vòng lặp này khi nào thì kết thúc?"
“Anh nghĩ rằng chỉ cần ngăn chặn vụ tại nạn giao thông xảy ra, vòng lặp sẽ kết thúc.”
Lý Vi Ý thở dài, hóa ra qua một ngọn núi, còn có một ngọn núi khác. Nhưng ít ra còn có núi để trông đợi.
Có thêm manh mối, nhưng cả hai đều không thể suy luận ra thêm được.
Lý Vi Ý liếc nhìn đồng hồ, đã 1 giờ 30 phút sáng, cô đứng dậy nói: "Vậy tôi... về nhà."
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên: “Sao không qua đêm ở đây luôn?”
Lý Vi Ý cả kinh, nói: "Nhà ang còn có cả phòng cho khách."
Hai người im lặng một lúc không biết vì sao, anh cũng đứng dậy, Lý Vi Ý cúi đầu nhìn đôi tất và đôi dép lê đã bị cô đá bay từ lúc nào không biết, vừa mang dép vào cô vừa nói: “Không, không có khăn tắm cũng không có quần áo để thay, rất khó chịu."
Trương Tĩnh Thiền cầm áo khoác lên: "Vậy anh đưa em về."
"Không cần, tôi tự bắt taxi."
"Anh đưa em đi."
Lúc này nếu anh đi một chuyến, về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ. Lý Vi Ý nói: "Vậy thì quên đi ... Tôi không về nhà nữa, chỉ cần qua đêm ở nhà anh và cố gắng đừng làm phiền anh quá nhiều vậy."
Trương Tĩnh Thiền quay sang nhìn cô, mỉm cười và ném chiếc áo khoác trở lại ghế sô pha. Lý Vi Ý quay đầu đi, nói: "Phòng ngủ dành cho khách ở đâu, tôi xem qua một chút."
Trương Tĩnh Thiền đút hai tay vào túi quần, ra hiệu cho cô đi về phía hành lang bên cạnh phòng khách, anh đi theo sau cô. Căn phòng đầu tiên là phòng ngủ dành cho khách, bên cạnh là phòng làm việc, bên trong có một cánh cửa, hẳn là phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý hỏi: "Nhà anh rộng bao nhiêu?"
"190."
Chà, đúng là thế giới của người giàu có. Nếu anh không chủ động trả hết nợ cho cha mình, người đàn ông này lẽ ra đã mua cả tòa nhà rồi.
Phòng ngủ dành cho khách rộng khoảng 20 mét vuông, phong cách trang trí nhất quán với phòng khách, lạnh lùng và đơn giản, tinh tế và kín đáo, ngoài ra còn có phòng tắm.
Trương Tĩnh Thiền mang tới một chiếc áo phông trắng rộng rãi và mềm mại cùng một chiếc khăn tắm dùng một lần, nói: "Quần áo là của anh, anh chưa mặc, giặt sạch rồi, nếu cần em có thể mặc."
Lý Vi Ý nhận lấy: "Cám ơn."
"Ngay lối vào khu dân cư có một cửa hàng tiện lợi, em tắm trước đi, sáng mai anh mua khăn tắm và bàn chải đánh răng cho em."
"Tôi tự đi."
Trương Kinh Thiền trực tiếp đi ra ngoài: "Muộn rồi, không cần thiết cả hai đều phải đi, em đi ngủ sớm đi."
"Vậy... cám ơn anh."
Trương Tĩnh Thiền rất nhanh đã đến cửa hàng tiện lợi, cửa hàng này mở ngay lối vào khu dân cư của anh, hàng hóa tinh xảo và đắt tiền hơn. Trương Tĩnh Thiền lấy một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt, một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng đậm và một đôi dép lê nữ hình quả dâu tây màu hồng.
Khi đi đến kệ đồ lót, anh dừng lại vài giây, lấy một túi đồ lót nữ dùng một lần xuống, đi vài bước, quay lại, đặt nó trở lại chỗ cũ, đổi thành chiếc túi cỡ nhỏ hơn và ném nó vào giỏ hàng.
Lý Vi Ý tắm nước nóng xong liền cảm thấy mọi mệt mỏi đã được gột rửa hết, cô thay chiếc áo phông trắng của Trương Tĩnh Thiền, chiếc áo phông trông như một chiếc áo khoác, mép áo dài gần như đến đầu gối. Cô cười khúc khích, chui vào trong chăn, đang định tắt đèn thì có người gõ nhẹ cửa.
Lý Vi Ý vội vàng dùng chăn che chân lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng của Trương Tĩnh Thiền từ ngoài cửa vọng vào: “Em ngủ chưa?”
“Còn chưa, chờ một chút.” Lý Vi Ý vội vàng mặc quần dài vào, chạy ra mở cửa. Trương Tĩnh Thiền đưa chiếc túi trong tay cho cô: "Xem còn thiếu gì không?"
Lý Vi Ý vội vàng liếc mắt một cái: "Không tệ, vất vả rồi."
Ánh mắt Trương Tĩnh Thiền đảo qua trên người cô, trong mắt hiện lên một tia ý cười. Lý Vi Ý trước nay chưa từng chịu thua, theo bản năng ưỡn ngực: "Anh cười cái gì?"
Đôi mắt của Trương Tĩnh Thiền liếc qua toàn cảnh những ngọn đồi nhỏ, cuối cùng rơi xuống cánh tay trắng nõn và mềm mại phía dưới ống tay áo đủ rộng để trùm lấy đầu của cô.
“Ngủ sớm đi, ngày mai ngủ đủ giấc rồi hãy nói.” Anh xoay người bước vào phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý đóng cửa lại, ném đồ trong túi xuống giường, cười nói: Người này còn cười nhạo cô, chẳng lẽ anh ta mê màu hồng sao? Cô cũng không phải mới lên năm a! Ấu trĩ! Thẳng nam ung thư!
Đánh mắt cô rơi vào túi đồ lót dùng một lần, cô không ngờ anh lại mua thứ này cho cô. Cô lập tức chạy vào phòng tắm thay đồ, leo trở lại giường và tắt đèn.
Căn phòng im ắng và tối om, cô đang ngủ trên chiếc giường mềm mại xa lạ, bên kia bức tường chính là Trương Tĩnh Thiền.
Nhắm mắt ngủ được một lúc, cô lại mở ra, hai chân trần cọ vào nhau dưới chăn. Sao cô cứ cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nhỉ? Cô đang mặc áo của Trương Tĩnh Thiền, không mặc quần, chỉ mặc đồ lót dùng một lần mà anh đã mua. Trong đầu Lý Vi Ý đột nhiên hiện lên một hình ảnh - Trương Tĩnh Thiền mặc một bộ vest đen đang đứng trước kệ đồ lót, khi giơ tay liền lộ ra cổ tay trắng nõn, năm ngón tay thon dài rắn chắc nhẹ nhàng lấy túi đồ lót.
Lý Vi Ý lấy chăn che mặt.
Chết tiệt, đầu óc cô thật xấu xa, chắc chắn là vì cô đã chia tay với bạn trai cũ quá lâu rồi!
——
Tuy nhiên, cả Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không ngờ rằng trong năm ngày tới, cả người và xe đều không xuất hiện.
Hai người đã trải qua sáu đêm trên con đường đó.
Vào ngày thứ tư hoặc thứ năm, Lý Vi Ý có chút lo lắng hỏi Trương Tĩnh Thiền: "Nếu chúng ta không bao giờ có thể quay lại quá khứ nữa thì sao?"
Trương Tĩnh Thiền trả lời: "Vậy thì hãy kiên trì cho đến ngày chúng ta không thể kiên trì được nữa."
Một câu nói khiến Lý Vi Ý đỏ cả mắt.
Lý Vi Ý không biết rằng vào một buổi chiều nào đó, Trương Tĩnh Thiền một mình đến nghĩa trang thăm cha mình, anh đứng đó rất lâu trong gió lạnh. Anh hỏi ông: "Ông thật sự gặp khó khăn sao? Trong lòng ông, thực sự đang nghĩ gì?"
"Tôi sẽ tin tưởng ông một lần nữa, tôi sẽ cứu ông, nếu như tôi lại phát hiện ra ông không biết hối cải, đời này cũng đừng mong tôi sẽ quay lại."
Sáng ngày thứ sáu, Lý Vi Ý nhận được điện thoại của Trương Tĩnh Thiền: "Đến nhà anh, cho em xem vài thứ."