Thư ký lui ra ngoài, Lý Vi Ý ở trong phòng một lát, rất nhanh mí mắt liền không mở nổi nữa. Đêm qua cô dầm mưa cảm lạnh, lại ngủ không ngon, hiện tại cô cảm thấy như trút được gánh nặng, không cần phải tự chống đỡ mọi thứ. Cô chắc hẳn không phải là người để bản thân chịu thiệt thòi, dù sao thì cô cũng từng lăn qua lăn lại trên giường của Trương Tĩnh Thiền mười chín tuổi, bây giờ cô còn quan tâm cái gì nữa? Không chút do dự, cô liền trèo lên giường, ngủ mê man.
Giấc ngủ này, cô ngủ đến mức trời đất tối tăm, giữa trưa thư ký mở cửa đi vào, mang đồ ăn vào cho cô, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta liền cảm thấy phức tạp không nói nên lời — trong suốt nhiều năm qua, đây là người phụ nữ đầu tiên ngủ trên giường của Trương tổng. Thư ký nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau khi vừa chép xong một lần bảng nội quy công ty, Lê Duẫn Mặc sử dụng thủ đoạn than khóc, than rằng cổ tay đau nhức, nhận được một tin tức mật, tức thì trở nên xúc động đến mức suýt rơi nước mắt ... Phụ nữ mang thai thường rất thích ngủ, quả nhiên là như vậy, toàn bộ là đều nhờ có anh, hai mẹ con mới được giữ lại.
Lý Vi Ý bị đói bụng làm cho tỉnh lại, mở mắt ra đã là chạng vạng tối.
“Không biết tên kia đã hạ quyết tâm hay chưa…” Cô đứng dậy lẩm bẩm, nhìn thấy trên ghế sô pha có một người ngồi, “Sao anh lại ở đây? Cũng không lên tiếng!”
Đèn trong phòng không bật, bóng dáng Trương Tĩnh Thiền chìm trong bóng tối. Có lẽ là bởi vì trong phòng quá thoải mái, cũng có thể là bởi vì chung quanh quá yên tĩnh, bóng người của anh như chìm vào chiếc ghế dựa, bớt đi mấy phần lạnh lẽo cùng cứng rắn của ban ngày, nhiều hơn mấy phần thư thái cùng trầm mặc.
“Đây là phòng của tôi.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Tôi mới vào một lát, đang định đánh thức cô dậy.”
Lý Vi Ý ngồi bên giường, xỏ giày vào, hỏi: "Vậy anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Ở tòa nhà đối diện, một ánh sáng mỏng manh lọt vào, chiếu lên người anh ta, khiến anh trông giống một người đang ngồi dưới ánh trăng ảm đạm. Hai tay anh chắp ở trước ngực, hai mắt rũ xuống, thanh âm khàn khàn: "Tôi không hỏi cô làm sao để cứu chị gái cô, nhất định là cô đã có kế hoạch. Vậy còn Tập đoàn Phúc Minh, cô định làm thế nào?"
Lý Vi Ý bị câu hỏi chặn lại, thành thật trả lời: "Lần trước xuyên qua, tôi chỉ ở đó có ba ngày, khi đó tôi nghĩ rằng sẽ còn ở lại rất lâu nên cũng không vội. Cha của anh đang đi công tác, tôi thậm chí còn không biết mặt của ông ta. Tôi biết đại khái rằng, khi đó Tập đoàn Phúc Minh sụp đổ là vì mở rộng quy mô quá nhanh và tỷ lệ nợ quá cao. Một khi chính sách được thắt chặt, chuỗi xoay vòng vốn liền bị phá vỡ, dẫn đến sự phá sản và sụp đổ của công ty. Vì vậy tôi dự định sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục cha anh giảm bớt các khoản vay và quy mô doanh nghiệp để duy trì dòng tiền. Tôi không chắc mình có thể cứu được bao nhiêu, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Những lời này trật tự lại rõ ràng, cô như đang tự nói với chính mình lại như đang nói với Trương Tĩnh Thiền, khiến anh nhìn cô thêm mấy lần, gật đầu nói: "Nghĩ như vậy không sai, chỉ là cha tôi là một người rất cố chấp, năm đó không phải không có ai cảnh báo cho ông ta về những rủi ro đó. Nhưng ông ta gây dựng nên được cơ ngơi như vậy không phải chỉ bởi vì may mắn mà còn bằng cách mạo hiểm, điều đó đã khắc sâu trong xương tủy ông ta. Cho dù cô có lý giải hợp lý đến đâu, tôi e rằng ông ấy đều sẽ không nghe.”
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Vì vậy, tôi đã dành ra một ngày, lập một bảng Báo cáo phân tích rủi ro toàn diện của Tập đoàn Phúc Minh vào thời điểm đó, cô qua đây."
Lý Vi Ý vui mừng khôn xiết, đi đến bên ghế sô pha, Trương Tĩnh Thiền cầm laptop đặt bên cạnh chân lên, mở một bản trình chiếu, Lý Vi Ý nhìn thoáng qua, hơn 70 trang, nhất định anh đã dốc hết tâm sức vào đó.
Trương Tĩnh Thiền giải thích cho cô nghe từng trang một. Nghiệp vụ của Lý Vi Ý là phân tích tài chính, cho nên cô không gặp khó khăn nhiều. Trương Tĩnh Thiền đã phân tích toàn diện lợi ích và rủi ro của Tập đoàn Phúc Minh từ nhiều khía cạnh khác nhau như nguồn vốn, gánh nặng lãi suất, quy mô đầu tư, rủi ro thị trường và các vấn đề quản lý nội bộ tại thời điểm đó. Ngay cả khi Lý Vi Ý không biết nhiều về tình hình của công ty, khi nghe anh nói xong cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Anh phân tích quá sắc bén và sâu sắc!” Lý Vi Ý không khỏi khen ngợi.
Trương Tĩnh Thiền thẳng thừng trả lời: "Sau này, tôi đã xem xét rất nhiều lần."
Lý Vi Ý im lặng.
Sau khi nói chuyện cả tiếng đồng hồ, Trương Tĩnh Thiền đã giải thích xong báo cáo, hỏi: "Cô nghe hiểu tất cả mọi thứ không?" Lý Vi Ý: "Đừng coi thường tôi chứ, tôi chính ta tài vụ tinh anh của Tập đoàn Mộc Thần đấy."
Trương Tĩnh Thiền như có như không cười nói: "Cô không phải bị công ty sa thải sao?"
Lý Vi Ý: "...Đó là bởi vì tôi có bằng cử nhân, còn những người khác trong khoa đều có bằng thạc sĩ! Vua, hầu, tướng, tước, liệu có ai mà không có hạt giống?*"
*Câu này thường dùng để bày tỏ sự thất vọng và ngờ vực với phẩm chất năng lực của những người có quyền lực.
Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn đồng hồ: "Bây giờ là bảy giờ hai phút, còn khoảng ba tiếng nữa mới đến thời gian thí nghiệm dự kiến. Cô phải ghi nhớ hết tất cả 74 trang báo cáo này. Tôi sẽ gọi đồ ăn nhanh. "
Lý Vi Ý: "..."
Cô thật ngu ngốc, vừa rồi cô còn đang mải mê nghe, lại không nghĩ rằng, những trang báo cáo này không thể mang theo được, Trương Tĩnh Thiền cũng không xuyên không được, chỉ có thể dựa vào khả năng học thuộc của cô thôi!
Trương Tĩnh Thiền đứng dậy nhường ghế sô pha cho cô, Lý Vi Ý cầm lấy máy tính, khẽ nói: "Trương Tĩnh Thiền, kiếp trước có phải tôi đã chép rất nhiều bài tập về nhà của anh không? Lúc xuyên qua tôi đã thay anh chép bài, bây giờ khi trở về rồi tôi vẫn phải chép bài a!"
Trương Tĩnh Thiền dừng lại, và nói: "Thẳng cái lưng lên, nếu cô có thể giúp tôi xóa bỏ khoản nợ một tỷ này... Tôi sẽ thực hiện tất cả những mong muốn của cô trong phạm vi 100 triệu."
Lý Vi Ý: !!!!!
"Anh mau đặt cơm đi, một phút cũng đừng chậm trễ!"
Trương Tĩnh Thiền bước ra khỏi phòng, một bên mặt phản chiếu lên trên mặt kính, không biết tự lúc nào lại nở nụ cười. Anh cố nén cười, nhìn màn đêm dần chìm qua ô kính mà như đang nhìn về một nơi xa xăm.
————
Có lẽ vì tiền thưởng mà nhà tư bản đưa ra quá hấp dẫn, Lý Vi Ý, người luôn mơ ước giàu lên chỉ sau một đêm, đã thực hiện một chuyện vô cùng phi thường, hơn chín giờ cô liền đem toàn bộ kế hoạch ghi nhớ trong đầu. Để không ảnh hưởng đến cô, Trương Tĩnh Thiền không có bước vào phòng nửa bước. Lý Vi Ý thấy rằng vẫn còn khoảng 10 phút nữa mới tới thời gian khởi hành mà họ đã thỏa thuận, cô hơi suy nghĩ.
Được Trương Tĩnh Thiền truyền cảm hứng, cô có một ý nghĩ táo bạo.
Cô lại liếc nhìn ra cửa, Trương Tĩnh Thiền còn chưa tới.
Cô liền mở trang web xổ số, đọc lướt qua những cặp số thắng giải.
Sau khi ghi nhớ toàn bộ 74 trang báo cáo, chỉ 10 cặp số trúng giải thì có là bao?
Mười giờ bốn phút.
Xe của Trương Tĩnh Thiền dừng ở bên đường , cách lối vào cửa đường hầm chỉ có 100 mét.
Hôm nay trời không mưa, trăng treo trên cao, Lý Vi Ý hỏi: “Không khác biệt lắm a?”
Trương Tinh Chân liếc nhìn đồng hồ: "Đợi thêm một phút nữa."
"Tại sao?"
"Chúng ta vào đường hầm lúc mười giờ sáu phút ngày hôm qua, tôi đã xem đồng hồ. Nếu cô sao chép chính xác những gì cô đã làm vào lần trước, thì thời gian chúng ta đi qua đường hầm cũng sẽ giống nhau."
Lý Vi Ý: "Làm sao anh lại để ý đến thời gian?"
Trương Tĩnh Thiền không nói chuyện. Lúc đó anh muốn kiểm tra xem mấy giờ rồi, vì còn phải vội vã chạy đến tang lễ của cha mình.
Xe khởi động.
Lý Vi Ý đã ngủ cả ngày, bây giờ cô có muốn ngủ cũng không thể ngủ thêm được, vì vậy cô ấy chỉ có thể yên lặng chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
Khi xe chạy đến cuối đường hầm, Lý Vi Ý hỏi: “Nếu anh được gặp lại cha mẹ lần nữa, anh có muốn tôi thay anh nói vài lời với họ không?”
Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc rồi trả lời: "Hãy nói với họ, bất kể tương lai ra sao, mọi thứ đều có tôi lo liệu."
Xe chạy ra khỏi đường hầm một cách suôn sẻ, có thể nhìn thấy đèn đường và cảnh vật bên đường.
Trái tim của Lý Vi Ý chùng xuống.
"Chúng ta... chúng ta thử lại lần nữa nhé?" cô hỏi.
"Đi."
Ra khỏi đường hầm một đoạn, họ chuẩn bị quay xe lại. Dù đã khuya nhưng đây là trục đường chính ven sông, lưu lượng xe qua lại vẫn không hề nhỏ. Bên đường còn có một ga tàu điện ngầm, dòng người ra vào tấp nập.
Xe của Trương Tĩnh Thiền đi đầu tiên ở làn đường rẽ trái ở ngã tư, chờ đèn đỏ. Làn sóng lớn người đi bộ bắt đầu băng qua đường. Lý Vi Ý cảm thấy trong lòng bất an, cô cố gắng nhớ lại ngày hôm nay và lần đầu tiên xuyên không có điểm gì khác biệt. Trương Tĩnh Thiền chống tay lên vô lăng, ngẩng đầu nhìn đèn đỏ, ánh mắt chuyển hướng đến dòng sông đen kịt bên cạnh, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Phía trước truyền đến tiếng động cơ chói tai và tiếng lốp xe cọ xát với mặt đường, hai người bất ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy hai người khác bị hất tung lên không trung, đám đông la hét bỏ chạy tán loạn.
Lý Vi Ý hét lên "Trương Tĩnh Thiền"! Một chiếc xe jeep lớn với phần đầu bị vỡ đã đâm vào một người khác, sau đó lao đến với tốc độ cực nhanh và đâm thẳng vào xe họ. Ánh đèn pha trắng như tuyết chói mắt khiến hai người không thể nhìn rõ.
Khoảnh khắc cô bất tỉnh, Lý Vi Ý nhận ra rằng, lần trước, hai người họ cũng gặp tai nạn xe hơi.
Lời từ tác giả: Lại nói cuốn sách này vốn tên là “Thiếu nữ một tỷ”, dễ nghe cỡ nào a, giống như cuốn “Đợi tôi có tôi” có tên gốc là “Điềm tâm thần thám”.
Thật đáng tiếc khi nó lại bị quản trị viên trêu chọc.