Lý Vi Ý rút tay lại, hơi ... lúng túng.
Cô cúi đầu dựa lưng vào cửa sổ, chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất, sao cô lại váng đầu, mà nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên với anh? Khi nãy một mình cô nói nhiều chuyện như vậy, thật là mất mặt a! Với lại có lẽ do quá mức xúc động nên đầu cô dường như lại càng đau, càng nóng hơn.
Xe đã sắp ra khỏi đường hầm.
“Năm năm.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Lý Vi Ý: "...Hả?"
"Mục tiêu của tôi, nhiều nhất năm năm nữa, sẽ trả hết số nợ đó."
Lý Vi Ý mở to mắt, trả 700 triệu trong vòng năm năm, điều này thực sự rất lợi hại đó. Đem ra so sánh, thì mục tiêu của cô lại vô cùng bé nhỏ.
Thế nhưng anh lại nói cho cô biết mục tiêu của mình.
Lý Vi Ý đặt tay lên vầng trán nóng hổi nói: "Cảm ơn anh, thật cảm ơn anh, anh là người tốt, nhất định anh sẽ đạt được mục tiêu của mình, nhất định sẽ càng thành công hơn nữa!"
Trương Tĩnh Thiền cười khẽ một tiếng, dường như tự giễu, lại như cảm thấy điều đó vô cùng buồn cười.
Lý Vi Ý không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, gần như ngay lập tức chìm vào một giấc mơ bi thảm, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng gào thét của cha, có người nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống... Trong giấc mơ, cô bật khóc.
Một vùng ánh sáng trắng rộng lớn chiếu đến trước mắt cô, nuốt chửng mọi thứ, kể cả cô.
——
Lý Vi Ý bị đánh thức bởi ánh nắng nóng rực, chiếu vào mi mắt cô. Đầu óc cô vừa choáng lại vừa đau, thậm chí không nghĩ ra tại sao lại có ánh nắng vào lúc này. Cô chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái, sờ sờ trán, may mắn không phát sốt.
Sau đó, cô mới nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, cả người như bị đóng băng.
Đây là đâu?
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, khoảng bốn mươi mét vuông. Được sơn màu xanh nhạt, trên trần treo rất nhiều đèn pha lê tuyệt đẹp. Ngay phía trước dựa vào tường, có một chiếc bàn dài, bên trên có một chiếc máy tính để bàn, một chiếc laptop, một chiếc bàn phím lạ mắt, trên đó treo ít nhất năm cặp tai nghe to có nhỏ có, đều màu đen.
Xa hơn một chút là dãy tủ quần áo sáng màu, hình khối đơn giản. Bên cạnh còn có một chiếc tủ kính lớn, được xếp ngay ngắn với ít nhất một trăm... nhân vật trò chơi đủ màu sắc?
Mặt khác, cô đang ngồi trên một chiếc giường cỡ đại, ít nhất là loại 2m x 2m, chăn bông màu xanh đậm rất nam tính, ga giường thì màu xám. Vẫn còn một cặp tai nghe, một cái PSP và một chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ.
Có phải đây là...
Phòng của Trương Tĩnh Thiền?
Lý Vi Ý khoanh tay trước ngực để tự bảo vệ mình.
Trời đã sáng rồi, sao anh đưa cô về nhà anh? Đồ mặt người dạ thú, ý đồ bất chính, hay là anh ta muốn bắt nhốt cô? Bằng không, cô phải lý giải tình huống này thế nào đây? Cô đã đưa anh địa chỉ nhà rồi mà.
Trời ơi, nhất định là như vậy. Đường đường là một tổng tài bá đọa, ai mà ngờ được phòng của anh lại trông như của một thiếu niên cứng đầu chỉ mới mười mấy tuổi ? Tâm thần phân liệt, chắc hẳn là vậy!
Vậy tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lý Vi Ý đột nhiên nhìn vào chỗ giữa hai chân mình, cách một tấm chăn, cũng không nhìn thấy gì, thế nhưng không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, đột nhiên cô cảm thấy chỗ đó sưng lên, cả người cảm giác rất kỳ lạ.
Cô toát mồ hôi lạnh, sao cô có thể suy nghĩ đơn thuần như vậy, chỉ vì anh trẻ tuổi, đẹp trai, tài giỏi lại cứu cô mà liền phát ngay cho người ta cái thẻ người tốt? Cô cũng chỉ xem như là thanh tú thôi, tên biến thái này gu thẩm mĩ cũng kém quá rồi! Hây, những bộ phim Mỹ, phim Hàn cô xem cũng chẳng giúp ích gì cả!
Lý Vi Ý lại run rẩy liếc nhìn cửa, nhưng không có động tĩnh gì, cũng không có người đi vào, cô lập tức vén chăn lên, muốn nhìn xem mình đã bị xâm phạm đến mức nào, nhưng vừa nhìn thấy, lại sững sờ.
Sao chân cô trông dài thế? Và bàn chân, thật to.
Lý Vi Ý nhìn thẳng về phía trước, nhìn thấy đôi bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng hữu lực. Cô nắm lấy cổ áo phông mình đang mặc, nhìn vào bên trong xem xét, trong đầu “ông” lên một tiếng.
Sau đó, cô liền nhanh chóng thả tay ra khỏi áo, nhắm mắt lại, mở mắt ra, lại nhìn vào bên trong áo phông lần nữa.
Lý Vi Ý chỉ cảm thấy hai tai bắt đầu ù đi, đầu óc mê man, hoàn toàn trống rỗng. Cô mịt mờ nhìn quanh bốn phía, như thể lạc vào mộng cảnh. Cô nuốt một ngụm nước bọt, mắt từ từ rơi xuống giữa hai chân ... nơi đó thực sự, thực sự sưng lên.
Cô thò tay vào trong quần tìm kiếm, tóm lấy.
Toàn thân Lý Vi Ý run lên, nàng như bị điện giật bật ra xa, giống như đụng phải một đống cứt lớn, vô thức lau tay lên ga giường, dù sao cô cũng không biết là ai đã gắn thứ đồ chơi này trên người cô. Cô bò xuống giường, hai chân có chút mềm nhũn, cố gắng đứng thẳng, lảo đảo đi tới trước một tấm gương lớn cao từ trần đến sàn.
Một người vừa lạ vừa quen xuất hiện trong tấm gương soi toàn thân.
Lý Vi Ý nhìn thẳng vào hắn.
Trương Tĩnh Thiền.
Lý Vi Ý nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Trương Tĩnh Thiền này... Trương Tĩnh Thiền mà cô biến thành ... rất khác với người tối qua.
Trông anh trẻ hơn nhiều, chưa đến hai mươi, cao gầy, mặc áo phông trắng cùng quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài. Tóc anh mềm mại rối tung, rõ ràng ngũ quan giống nhau như đúc, nhưng đường nét của người trước mặt trông mềm mại và non nớt hơn nhiều. Người này là một thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo, tràn đầy sinh khí, tỏa sáng như bước ra từ trong tranh. Không giống như Trương Tĩnh Thiền đêm qua, mỗi cử chỉ lời nói đều mang theo sự sắc sảo và nội liễm của một người đàn ông trưởng thành.
Lý Vi Ý ngây người hồi lâu, mới thất hồn lạc phách bước đi. Cô nhận ra rằng có rất nhiều tình huống cần được làm rõ bây giờ, nhưng quan trọng hơn là... Cô cúi đầu nhìn một chút, cảm thấy nơi đó sắp bị sưng tới hư rồi.
Mặc dù không có ai khác ở đây, nhưng cô vẫn bước vào phòng tắm bên cạnh như một tên trộm.
Vài phút sau, Lý Vi Ý đỏ mặt lấy giẻ lau lau sạch tường gạch và thiết bị vệ sinh.
Cô thật sự không quen.
Kiên nhẫn giặt giẻ lau, rửa tay mười lần, cuối cùng cũng nhẹ cả người, cô trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên trước, trên đó hiện ngày tháng:
Thứ bảy, ngày 11 tháng 1 năm 2014 lúc 9:37 sáng.
Cô nhắm mắt lại, không thể tin được!
Bật cả máy tính và laptop, ngày giờ đều giống nhau.
Cô tìm thấy một chiếc cặp học sinh trên sàn dưới gầm bàn, lấy sách vở bên trong ra xem:
Đại học Tài chính và Kinh tế Hoa Trung, Khoa Kinh tế và Quản lý, sinh viên năm hai, Trương Tĩnh Thiền.
Đại học Tài chính và Kinh tế Hoa Trung, một trường 985 khác ở tỉnh này, vẫn được xếp hạng cao hơn trường cũ của Lý Vi Ý.
Ngày của mọi trang ghi chú trong đó khớp nhau.
Lý Vi Ý lại ngã xuống giường.
Là mơ sao?
Cô nhéo đùi một cái—dù sao thì đó cũng không phải là chân của cô—á, đau quá!
Nếu là mơ, sao giấc mơ này lại có thể chân thật như vậy?
Lý Vi Ý nhìn trần nhà một lúc, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.
Nếu đây là thật, cô trở thành Trương Tĩnh Thiền tám năm trước ...
Vậy Trương Tĩnh Thiền có đồng thời quay ngược thời gian như cô? Anh đã đi đâu? Anh có phải đang trong cơ thể của cô hay không? Còn cơ thể của họ vào năm 2022 thì sao? Đây có phải là một dòng thời gian và không gian khác?
...
Tất cả những điều ly kỳ và hoang đường này đều không quan trọng, không cần phải vội truy cứu.
Điều quan trọng là cô nhớ rằng chị gái Lý Hiểu Ý của cô đã chấp nhận sự theo đuổi quyết liệt của Chu Chí Hạo vào năm 2014. nói cách khác--
Chị gái cô vẫn còn sống.
Vẫn là người chị khỏe mạnh và tươi tắn của cô, người không phải chịu bất luận đau khổ nào sau này.
Bây giờ là tháng Giêng, chị cô còn chưa chính thức qua lại cũng với Chu Chí Hạo!
Lý Vi Ý mặt đỏ bừng hưng phấn, ngẫu nhiên từ trong tủ tìm một bộ quần áo, mặc vào, sải bước lao tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại vài giây, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, bước vào thế giới mới này.
Bắt đầu rồi, A Thiền bắt đầu thôi.