Trời đã tối hẳn, cha anh uống thuốc lại ngủ thiếp đi, Chung Nghị lúc này mới phát hiện mình còn chưa ăn cơm, liền bước ra khỏi cửa, trong lúc vô tình đi đến con đường nhỏ bên ngoài nhà họ Lý.
Người của Lý gia còn chưa trở về nhà, đèn đóm tối om, Chung Nghị tự giễu cười cười, xoay người đang định rời đi, lại nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh quen thuộc, cầm một bao gạo nặng nề, đi từ phía bên kia đường sang.
Hai người xa xa nhìn nhau, đều đứng yên bất động.
Giây tiếp theo, Chung Nghị sải bước tới, cầm lấy bao gạo trên tay cô, không nói một lời đi về phía cửa nhà cô. Lý Hiểu Ý hoàn hồn, mặt đã đỏ bừng, nói: "Không cần, tôi tự làm được!"
Chung Nghị ủ rũ đáp: “Chúng ta đều là hàng xóm, sao phải khách khí, 20 cân gạo, em khiêng nổi không?”
"Nổi mà!"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều im lặng, đều nhớ tới mấy năm trước ở bên nhau, đi đâu anh cũng tay xách nách mang, còn cô chỉ việc thảnh thơi đi tay không. Đó cũng là lần duy nhất từ nhỏ đến giờ Lý Hiểu Ý có thể kiêu ngạo như vậy. Trước giờ, cô chỉ là một cô con gái ngoan ngoãn và biết điều, một người chị gái chịu thương chịu khó, một người nhân viên chăm chỉ và cô luôn là người quan tâm đến người khác. Còn Chu Chí Hạo là một người rất thô thiển, anh không quan tâm và đối xử chu đáo với cô.
Đến cửa, Chung Nghị đặt bao gạo xuống và bước sang một bên. Lý Hiểu Ý không dám nhìn mặt anh, cô cúi đầu luống cuống lấy chìa khóa định mở cửa, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Mấy năm nay em thế nào?”
"Rất... tốt." Lý Hiểu Ý nặn ra một nụ cười, "Còn anh thì sao?"
"Em có hy vọng là anh vẫn sống tốt không?"
Lý Hiểu Ý khựng lại, cũng không dám hỏi thêm nữa, mở cửa đem gạo mang vào. Chung Nghị không nói gì, nắm lấy cánh tay cô, cô bị kéo ra ngoài, cô như chạm phải lửa liền rụt tay lại, “bang” đóng cửa lại.
Chung Nghị đứng tại chỗ một lúc, ngẩng đầu nhẹ nhàng thở ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, chuông điện thoại reo. Hôm nay anh đã trao đổi số điện thoại với Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý, ngay lập tức có người bắt máy: "Vi Ý, có chuyện gì vậy?"
Trương Tĩnh Thiền ở đầu bên kia nói: "Đem theo chứng minh thư của anh, thu xếp hành lý cho một hoặc hai ngày rồi bắt taxi đến sân bay. Chúng ta phải đến Thượng Hải gấp, anh cũng cùng đi. Có một khu thương mại mới mở ở đó, anh đi và xem xem có cơ hội nào không."
"……Hiện tại?"
"Ừ, Lý Hiểu Ý cũng đi."
"Được, tôi lập tức thu xếp."
Không lâu sau, Lý Hiểu Ý cũng nhận được điện thoại của em gái, vô cùng kinh ngạc: "Cuộc thi sinh học? Sao lại đột ngột như vậy?"
Trương Tĩnh Thiền ở đầu dây bên kia còn cười một tiếng, không ngờ rằng chỉ sau một ngày xuyên qua, anh đã nói hết những điều vô nghĩa mà nửa đời người chưa từng nói ra.
Anh liếc nhìn Lý Vi Ý, người đang ngồi bên cạnh anh với khuôn mặt thẳng thắn quen thuộc, trong đầu liền hiện lên bốn chữ "gần mực thì đen".
Anh trả lời điện thoại trôi chảy: "...Vốn dĩ không phải là em. Ứng viên ban đầu bị ốm đột xuất ở Thượng Hải nên nhà trường liền cử em nhanh chóng đến thay thế. Ban tổ chức đã chi trả tiền vé máy bay và khách sạn, cha mẹ bận trông cửa hàng không thể đi được, chị xin nghỉ phép rồi đi cùng em đi. Chị nhớ mang theo chứng minh thư."
——
Lý Hiểu Ý hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của em gái mình, cô cảm thấy nó luôn quyết đoán hơn mình nên cũng ngoan ngoãn thu dọn hành lý và tài liệu. Lúc này, cha Lý mẹ Lý vừa trở về, bọn họ cũng không nghi ngờ, bởi vì Lý Vi Ý từ nhỏ đã là một đứa trẻ nhạy bén, trước đó đã từng đến Tương Thành tham gia thi đấu.
Lần này xem như là đi du lịch, cha Lý mẹ Lý cũng muốn con gái lớn đi cùng. Cũng không gọi cho giáo viên để kiểm chứng? Cha mẹ cô tính tình nhút nhát và thành thật, cũng không nghĩ về điều đó.
Vì vậy, Lý Hiểu Ý phá lệ bắt taxi (vì Trương Tĩnh Thiền nói rằng chi phí sẽ được hoàn lại), khi cô đến sảnh khởi hành của sân bay, cô đã nhìn thấy em gái đang đứng trong sảnh, vẻ mặt âm trầm suy nghĩ sâu xa. Bên cạnh là một cậu bé cao ráo và đẹp trai.
Lý Hiểu Ý sửng sốt.
Nhìn thấy chị gái, Lý Vi Ý không kìm được chạy tới: "Chị, đã lâu không gặp! Đây, để em xách hành lý cho chị!" Không giải thích nhiều liền giật lấy chiếc túi xách.
Lý Hiểu Ý: "Không cần đâu... cảm ơn em! Cảm ơn!"
Hai người đi tới trước mặt Trương Tĩnh Thiền, anh gật đầu: “Chứng minh thư của chị đâu?” Lý Hiểu Ý lấy ra đưa cho anh, thấy “em gái” vẫn im lặng, Lý Hiểu Ý kéo anh sang một bên, tránh xa thiếu niên kia, thì thào: "Không phải em nói là đi thi đấu sao? Cậu ta... A Thiền tại sao lại ở đây?"
Trương Tĩnh Thiền lười giải thích, đáp: “Cậu ấy đi cùng em.”
Lý Hiểu Ý trong lòng trầm xuống, nói: "Hai đứa. . . . . ."
Trương Kinh Thiền đút hai tay vào túi quần, nhìn lên trời cười, có chút cam chịu số phận: "A, cậu ta là bạn trai em."
Lý Hiểu Ý lo lắng sắp chết, cô không ngờ cô em gái hiểu chuyện của mình lại như vậy, liền nổi cơn tam bành: "Em đang học sinh lớp mười một rồi, đây lại là giai đoạn quang trọng, làm sao lại có bạn trai vào lúc này được? Em không sợ đánh mất tương lai của mình à?"
Trương Tĩnh Thiền ban đầu không muốn nói gì với cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của cô, anh liền nói: "Chị có biết anh ta là ai không? Cha anh ta là Trương Mặc Vân, người giàu nhất thành phố Thần. Chỉ cần em cùng hắn hòa thuận, tương lai sẽ không cần phải lo gì cả?
Lý Hiểu Ý sửng sốt một chút, sắc mặt càng thêm khó coi, kiên quyết nói: "Làm sao em có thể nghĩ tới những thứ này? Vi Ý, em không thể có suy nghĩ lệch lạc như vậy. Bất kể cha cậu ta là ai, có tiền hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là tính cách... Không, tính cách tốt cũng không quan trọng! Em vẫn còn nhỏ, ngoan ngoãn học tập, sau khi em được nhận vào trường đại học rồi thì chúng ta mới bàn tới chuyện này.”
Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, sau đó dịu giọng: "Em chỉ nói đùa thôi, chị đừng lo lắng, chúng em chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Em nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học 985."
Lý Hiểu Ý yên lòng, nói: "Vậy em để cậu ta về đi, em đi với chị."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lý Vi Ý chán ghét lẻn lại gần, nghe vậy vội vàng đáp: "Không được đâu chị, em không ở đây, cậu ấy sẽ thi không tốt!"
Lý Hiểu Ý: "..."
Trương Tĩnh Thiền nhân cơ hội bỏ đi. Lý Hiểu Ý còn muốn nói cái gì nữa, Lý Vi Ý sau lưng vẫy vẫy tay: "Anh Chung Nghị, ở đây!"
Lý Hiểu Ý trong đầu nổ "bùm" một tiếng, không suy nghĩ tiếp chuyện của em gái. Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Chung Nghị mặc áo khoác đen, tay xách túi, dáng vẻ cao lớn và cương nghị đang đi về phía họ.
Chung Nghị gật đầu với hai người họ, sau đó ánh mắt anh rơi vào Lý Hiểu Ý. Lý Hiểu Ý lại đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng hỏi: "Anh ta làm sao lại ở chỗ này?"
Lý Vi Ý nghiêm túc trả lời: "Ồ, em và anh Chung Nghị là bạn tốt, anh ấy sẽ đến Thượng Hải để tìm kiếm một vài cơ hội kinh doanh. Mọi người đều đến từ thành phố Thần, tình cờ đi cùng nhau. Chị, có vấn đề gì sao? Bạn tốt của em, anh Chung Nghị, có thể đi cùng chúng ta không?"
Lý Hiểu Ý không trả lời được, mặt càng đỏ hơn. Chung Nghị không nói gì, đi đến bên cạnh cô, trực tiếp xách hành lý của cô lên, lặng lẽ đứng đó.
Trương Tĩnh Thiền vỗ nhẹ vào gáy Lý Vi Ý, nói bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Diễn đủ chưa? Đó là chị gái ruột của cô đó."
Lý Vi Ý làm được việc tốt, tâm tình vui vẻ, cho nên liền trợn mắt nhìn anh.