Trương Tĩnh Thiền mở điện thoại ra, tìm thấy bức ảnh của một người.
"Đây là chú hai của tôi, Trương Phượng Minh, hiện tại là Phó giám đốc kinh doanh của tập đoàn Phúc Minh, ông ta cũng có chút khí khái giang hồ, hiểu biết nhiều về tam giáo cửu lưu*, cùng ông ta lý giải những chuyện này là thích hợp nhất."
*Tam giáo cửu lưu: ý chỉ các trường phái tôn giáo và các tầng lớp trong xã hội, dùng để chỉ người hiểu biết sâu rộng
Hai hàng lông mày của Trương Phượng Minh có phần giống với Trương Mặc Vân, cả hai đều có đôi mắt sắc nét và làn da trắng, nhưng Trương Phượng Minh ít đi mấy phần liều lĩnh của một dân kinh doanh, lại nhiều hơn mấy phần hung dữ.
“Ông ta sau này đối xử với gia đình anh thế nào?” Lý Vi Ý hỏi.
Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô một cái.
"Tôi muốn xem xét cẩn thận thái độ của ông ta đối với tôi!"
Trương Tĩnh Thiền bình tĩnh trả lời: "Lúc đầu khi cha tôi thiếu tiền, ông ta cho chúng tôi mượn ba triệu. Sau này, ông ta cắt đứt liên lạc với chúng tôi. Khi tôi bắt đầu đi làm kiếm tiền, điều đầu tiên tôi làm là trả lại tiền cho ông ấy và những người thân khác. Không ai nợ ai."
Lý Vi Ý kêu lên một tiếng.
Trương Tĩnh Thiền giải thích ngắn gọn cho cô ấy cách thực hiện cuộc gọi này, Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc, vô thức trở nên lạnh lùng, mang theo ba phần lạnh bạc, ba phần phóng túng, hai phần lưu manh và hai phần thờ ơ, nói: "Chú hai, gần đây chú có bận việc gì không?"
Trương Phượng Minh ở đầu bên kia mỉm cười: "Ta mà bận bịu gì, không phải chỉ là đang làm công cho cha con sao? A Thiền, gần đây con khỏe không?"
Lý Vi Ý: "Vẫn giống như mọi khi."
"Tìm chú có việc gì không?"
Giọng điệu của Lý Vi Ý trở nên lạnh lùng: “Chú hai, tôi không vòng vo nữa, chú giúp tôi tìm một người đàn ông, tên là Chu Chí Hạo, sống ở tiểu khu Nguyệt Lượng Loan, tại tòa nhà Ngân Huy của chúng ta có ba cái mặt bằng, mặc khác gia đình hắn còn mở một cửa hàng quần áo, một cửa hàng vật liệu xây dựng ở đường Văn Hoa."
"Chú chưa từng nghe nói qua về người này, hắn đã đắc tội gì với thiếu gia của chúng ta sao?"
Lý Vi Ý không kiên nhẫn nói: "Chú cũng đừng quản nhiều như vậy, chỉ cần cho tôi biết chú có thể làm được hay không? Nếu chú không làm được, tôi sẽ tìm người khác. Trong vòng hai tháng, không dùng những thủ đoạn bất hợp pháp, tôi muốn khiến gia đình hắn ta vỡ nợ, tốt nhất là nắm được điểm yếu của hắn, để cửa hàng nhà hắn không thể tiếp tục kinh doanh nữa, để hắn cũng không còn tinh lực... theo đuổi bạn gái. Nếu chú có thể giúp đỡ tôi lần này, tôi sẽ rất biết ơn."
Trương Phượng Minh cười ha hả nói: "Đây chính là thâm cừu đại hận a. Được rồi, chú sẽ đi hỏi thăm một chút, cũng không có vấn đề gì. Chỉ là A Thiền, việc này con không nên để cho cha con biết được."
"Đương nhiên tôi biết."
“Con muốn đối phó với hắn, khẳng định người này cũng không phải thứ tốt lành gì.” Trương Phượng Minh thở dài, “Nghĩ kỹ một chút, chuyện này cũng không dễ xử lý, chú hai cũng phải mạo hiểm rất nhiều, phải nhờ cậy nhiều mối quan hệ và đút lót không ít tiền. Nếu không phải là con, chú cũng sẽ không nhúng tay vào. Ai bảo con lại là cháu trai của chú kia chứ. Về sau, Phúc Minh đều sẽ là của con, chú hai cũng là đang suy nghĩ giùm con thôi."
Lý Vi Ý hoảng hốt, nhưng vẫn bình tĩnh cười: "Chú hai, tôi hiểu rồi, sau này khi tôi trở thành trụ cột trong gia đình, tự nhiên cũng sẽ trọng dụng người trong nhà trước tiên." Phúc Minh sắp sụp đổ, những lời hứa suông này cô có thể nói cả trăm cả ngàn lần cũng được! Ví như những lời cô nói với Trình Duệ Nghiên a!
Nhưng đây là lần đầu tiên Trương Phượng Minh nhận được từ "anh" một lời hứa chắc chắn, giọng nói mừng rỡ có chút run lên: "A Thiền, chú hai không nhìn lầm con, con quả nhiên là một cậu bé biết trọng tình trọng nghĩa. Con cứ yên tâm, chuyện này có chú hai lo, nhất định sẽ làm con cảm thấy hài lòng. Nếu không đem tên họ Chu kia hành ra bã, chú không phải họ Trương, hắn dám gây chuyện với A Thiền nhà chúng ta, thật đúng là chán sống rồi..."
"Chú hai, đúng là chú rất hiểu ý tôi, ha ha ha! Về sau tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi chú!"
Lý Vi Ý bật loa ngoài, cúp điện thoại, chỉ thấy Trương Tĩnh Thiền đang nhìn chằm chằm cô với đôi mắt đen láy.
"Sao vậy? Tôi đã nói tất cả mọi thứ theo ý của anh."
Trương Tĩnh Thiền không nói nên lời trong một lúc. Vừa rồi anh dạy cô, không cần phải tiết lộ quá nhiều thông tin nội bộ cho Trương Phượng Minh biết, chỉ cần mơ hồ tiết lộ rằng mình có thù với Chu Chí Hạo. Về phần Trương Phượng Minh, chỉ cần lấy lòng, nói qua loa vài câu là được.
Lý Vi Ý đều nói rõ tất cả những gì cần nói. Nhưng ở mỗi một điểm, cô còn tự mình thêm mắm dặm muối, diễn vai một phú nhị đại ngu ngốc, dâm đãng, xấu xa, hẹp hòi một cách rất sống động, cùng với tên xấu xa Trương Phượng Minh kia vậy mà lại hợp nhau.
"Cô có phải hiểu lầm tôi hay không?"
Lý Vi Ý: "Hả?"
“Quên đi, phục vụ, tính tiền.” Anh sờ túi, dừng lại, “Cho tôi một cái thẻ.”
Hai người đi về phía cửa nhà hàng, Lý Vi Ý nói: “Xung quanh anh trước đây có không ít kẻ nịnh bợ, có phải cảm giác rất tuyệt đúng không?” Trên mặt cô rõ ràng lộ ra vẻ giễu cợt.
Trương Tĩnh Thiền mới cùng cô xuyên không đến đây được vài giờ đồng hồ. Nhưng anh đã không thể đếm được, đây là lần thứ mấy trong ngày, người có tư duy thông minh nhạy bén như anh, lại không thể tìm ra được lời nào để phản bác.
Khi còn là một thiếu niên, anh đã là tâm điểm chú ý, được mọi người vây quanh nịnh bợ. Chính vì điều đó, nên khi gia đình anh phá sản, anh rất căm ghét những kẻ mượn gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng này. HIện tại, anh nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy chướng mắt.
Bình thường bạn bè thân thiết từng qua lại với anh đều cố gắng không đề cập đến quá khứ huy hoàng này. Chỉ có Lý Vi Ý là tùy ý trêu chọc, giống như cô rất xem thường nó, nhưng lại cảm thấy cô không hề có ác ý, cô chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
Anh đột nhiên cảm thấy anh khi xưa cùng bọn họ thật có chút buồn cười, một đám mây nhỏ phiền muộn chôn trong lồng ngực đã lâu dường như dần tan biến.
“Lối này.” Anh kéo cổ áo Lý Vi Ý, quay đầu lại, sợ cô đâm đầu đi vào nhà bếp của người ta.
Lên xe, Trương Tĩnh Thiền nói: "Cô gọi cho Hứa Dị... cô biết anh ta chứ?"
“Tôi biết, là trợ lý của cha anh, lần trước tôi có gặp qua một lần." Lý Vi Ý đem những lời còn lại nuốt xuống, nào là say khướt rồi ôm cửa, xong lại lao vào anh trai trợ lý khóc lóc om sòm, giở trò uy hiếp bắt anh ta tỏ lòng trung thành. Tốt hơn hết là đừng đề cập đến chuyện này, để lại cho Trương Tĩnh Thiền chút mặt mũi.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô chằm chằm: “Cô không nhận ra anh ta sao?”
Lý Vi Ý: "Trước đây không quen biết, nhưng lần trước... chẳng phải có gặp mặt một lần sao?"
Trương Tĩnh Thiền trong mắt lóe lên một nụ cười, nói: "Đây chính là cách cô trở thành tài vụ tinh anh của Công ty Mộc Thần sao?"
Lý Vi Ý: "??"
Anh không giải thích, lấy điện thoại di động ra, nói: “Quên đi, Hứa Dị quá nhạy bén, cô…” Anh cười một tiếng, cúi đầu dò tìm đến số của Hứa Dị, gửi một tin nhắn.
Lý Vi Ý cảm thấy bản thân bị làm nhục, nhất định là anh ta trả thù cô vì vừa rồi dám giễu cợt anh! Cô không cam lòng, liền đưa đầu tới sát bên nhìn điện thoại. Trương Tĩnh Thiền không quen với mấy việc gần gũi như vậy, nhưng khuôn mặt bên cạnh lại chính là mặt của anh, anh có chút phân tâm, mặc cho cô dựa vào bên người mình.
Lý Vi Ý vẫn chột dạ, hỏi: "Hứa Dị... rất nhạy bén sao?"
"Ừm."
"Những gì anh vừa nói là có ý gì? Tôi nên quen biết anh ta sao?"
Trương Tĩnh Thiền không trả lời, Lý Vi Ý nhìn xem anh đang dùng một tay gửi tin nhắn:
"Anh Hứa, tìm giúp tôi người này."
Vài giây sau, Hứa Dị liền đáp: "Được, ai?"
Trương Tĩnh Thiền gõ: "Chung Nghị, sống trong tiểu khu của Nhà máy dệt may Tiêu gia, là một quân nhân vừa mới xuất ngũ và trong nhà chỉ còn lại một người cha." Đây là những gì Lý Vi Ý đã nói với anh trước đây.
Lý Vi Ý đã hiểu, đây là để kiểm tra lý lịch của Chung Nghị để xem anh ta có đáng tin cậy hay không. Cô còn chưa kịp nghĩ tới vấn đề này thì Trương Tĩnh Thiền lại nghĩ ra.
Lý Vi Ý: "Cám ơn Trương tổng!"
Trương Tĩnh Thiền cũng không để ý tới đôi chân chó của cô, như thể đã quá quen với việc này, lại gửi cho Hứa Dị: "Hãy cho tôi kết quả càng sớm càng tốt."
Hứa Dị: "Không thành vấn đề."
Chiếc Ferrari một lần nữa dừng ở tiểu khu của nhà máy dệt may, hai người đi đến bên ngoài nhà Chung Nghị, Lý Vi Ý hỏi: "Anh đã nghĩ ra phải nói gì chưa?"
Trương Tĩnh Thiền đút hai tay vào túi quần đồng phục, nói: “Giữa đàn ông với nhau, nói chuyện không cần phải nhiều lời, hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
"...Nhưng bây giờ anh đang là nữ sinh trung học a!"
"..."