Đây là một biệt thự lớn ba tầng, to như một trang viên. Lý Vi Ý ở trên tầng hai, trong tầm mắt của cô, có những bức tượng chạm khắc bằng ngọc thạch và gỗ trầm hương, cực kỳ xa hoa và lộng lẫy.
Có tiếng nói, tiếng cười và tiếng chơi mạt chược từ tầng một truyền đến.
Một người mặc đồng phục màu trắng khoảng bốn mươi tuổi cầm cây lau nhà và xô nước bước xuống lầu, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì mỉm cười: "A Thiền tỉnh rồi à? Bữa sáng còn nóng, dì sẽ mang ra ngay. Phu nhân, A Thiền tỉnh rồi!"
Lý Vi Ý nắm tay vịn, chậm rãi đi xuống lầu.
Một phu nhân ăn mặc sang trọng bước ra từ trong phòng, theo sau là ba người phụ nữ trạc tuổi bà. Phu nhân thoạt nhìn trông khoảng ngoài bốn mươi, vô cùng xinh đẹp duyên dáng, ăn mặc tinh tế mà thời thượng. Khi nhìn thấy Lý Vi Ý, bà liền tràn đầy yêu thương, nắm lấy tay cô.
Lý Vi Ý sợ hãi rụt tay lại.
Ngô Hinh Tuệ không ngờ con trai mình vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, lại tỏ ra sợ sệt như vậy, lại tưởng rằng hôm qua sau khi bị rơi xuống nước đến giờ vẫn còn kinh hãi, liền đau lòng ôm lấy con: "Tiểu tử ngốc, sao con lại trốn tránh mẹ? Sao lại tỏ ra khó chịu như vậy! Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Lại sờ sờ trán cô, thấy cô không có phát sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Lý Vi Ý đã ổn định, không trốn tránh nữa, chỉ là thân thể có phần cứng ngắc để mặc bà ôm lấy, đồng thời cũng hiểu được thân phận của người phụ nữ trước mặt, thầm nghĩ khó trách Trương Tĩnh Thiền lại đẹp trai như vậy, mẹ anh ta xinh đẹp và có khí chất như thế kia mà.
Nhưng bây giờ cô không thể nói ra câu đó, chỉ nói bâng quơ: “Con không sao, con vừa ngủ quên, để mẹ lo lắng.” sau đó gượng cười.
Ngô Hinh Tuệ ngạc nhiên buông cô ra và nói với những người xung quanh: "Đứa nhỏ này, hôm nay nói chuyện cũng thật nhã nhặn, lễ phép, hoàn toàn không giống thường ngày, ai cũng không thèm để ý tới" mặc dù nói vậy, nhưng bà vẫn rất vui vẻ, nói: "Không có việc gì thì tốt, mẹ yên tâm rồi".
Những người phụ nữ bên cạnh xôn xao bàn tán: “Theo những gì chị Tuệ nói, A Thiền luôn rất hiểu chuyện, vẫn tốt hơn con trai em nhiều, người trẻ tuổi phải có cá tính một chút.”
"Đấy đấy, không nhìn thấy A Thiền là con trai của ai hay sao, chính là kết tinh của Trương tổng cùng chị Tuệ, hẳn là rồng giữa loài người, còn có thể kém sao?"
“Em thực sự rất cảm động, đứa trẻ này thật tốt bụng, dám xuống nước cứu người trong thời tiết lạnh giá như vậy, hy sinh bản thân vì người khác, thật là một nhân cách tốt! Điều này không phải ai cũng có thể làm được, phải không, khiến cho bất kể ai nghe thấy cũng phải khen ngợi không thôi!"
Ngô Hinh Tuệ tuy rằng nghe được những lời này tâm trạng thật hưng phấn nhưng vẫn lắc đầu: "Chị nào muốn nó đi cứu ai? Chỉ cần nó bình an vô sự, may mắn không có chuyện gì, nếu không chị chắc phải khóc chết."
Những người phụ nữ bên cạnh cô ấy tiếp tục an ủi lẫn nhau, mỗi ánh mắt nhìn Lý Vi Ý như thể đều được ngâm trong mười cân đường mật.
Lý Vi Ý nổi da gà trên cánh tay.
Cuộc sống hàng ngày của thái tử gia này, toàn là những lời nịnh bợ như vậy sao? Bây giờ cho dù cô nhặt một viên gạch, làm động tác dùng ngực đập vỡ tảng đá, ba vị đang chơi bài cùng Trương phu nhân chắc hẳn cũng sẽ khen cô dũng mãnh đúng không?
Từ cuộc trò chuyện của họ, Lý Vi Ý biết rằng, hôm qua Trương Tĩnh Thiền bắt gặp một cô gái lạ bị rơi xuống nước, mà người trước giờ luôn lạnh lùng băng lãnh, đi đường mắt chỉ nhìn thẳng như Trương Tĩnh Thiền, không biết cơ bắp nào bị chuột rút, dũng cảm cứu cô ta. Bản thân anh cũng bị cảm sốt, uống thuốc xong ngủ mê man cả đêm. Đến khi sáng nay thức dậy, cơ thể này đã được thay thế bởi cô của tám năm sau!
Mấy người phụ nữ vây quanh cô hồi lâu, cuối cùng trở lại phòng chơi mạt chược. Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm, lúc bảo mẫu mang bữa sáng tới, cô cũng cảm thấy rất đói, liền chạy đi đánh răng, nhìn bữa sáng tinh xảo phong phú trên bàn, lặng người không nói nên lời.
Ngô Hinh Tuệ từ trong phòng mạt chược nói vọng ra: "A Thiền, mẹ đã nhờ Lưu Tả hầm tổ yến cho con. Con tốt xấu gì cũng nên uống một chút, bồi bổ lại."
Lý Vi Ý: "A..."
Cô nhìn nước súp trong veo, sánh mịn trong chiếc cốc sứ trắng sữa trước mặt, cô còn chưa được nếm qua tổ yến đâu. Nhấp một ngụm, hơi ngọt, không có cảm giác gì, uống vài ngụm lớn là xong.
Bảo mẫu Lưu Tả cũng rất kinh hỉ, hét lớn: "Phu nhân, phu nhân, A Thiền uống hết một chén tổ yến rồi!"
Giọng nói vui vẻ của Ngô Hinh Tuệ từ phòng mạt chược truyền ra: “Thằng nhóc này hôm nay bị sao vậy, hết lễ phép lại ngoan ngoãn nghe lời, cho dù trước kia có khuyên thế nào nó cũng không uống, còn nói, nước bọt của chim én rất bẩn..."
Lý Vi Ý: "..."
Một người bên cạnh nói: "Ha ha, A Thiền thật thú vị. Tổ yến thì có gì bẩn chứ? Các hoàng đế và phi tần ngày xưa đều uống. Hơn nữa, con trai cũng cần phải biết tự chăm sóc bản thân. A Thiền đẹp trai như vậy, lại uống thêm yến tổ, chẳng phải làm cho nó càng ngày càng trắng, càng ngày càng đẹp trai hơn sao?"
Lưu Tả cũng vui vẻ đi tới: “Nhà bếp vẫn còn một ít, tôi đi lấy thêm một bát nữa cho cậu nhé?”
Lý Vi Ý: “Không, không cần, cám ơn chị.” nói xong liền cười ngọt ngào.
Lưu Tả khiếp sợ nhìn cô.
Lý Vi Ý đột nhiên cảm thấy ảo não, cô sao có thể gọi chị mượt mà như vậy với người phụ nữ ở độ tuổi này. Xem ra sau này, cô cần phải chú ý hơn, không nên tỏ ra quá khác biệt với tính cách và cách cư xử của Trương Tĩnh Thiền.
Ăn sáng xong, Lý Vi Ý lên lầu lấy áo khoác, lấy điện thoại và ví tiền, đi tới cửa phòng chơi mạt chược, tính toán một lúc, đút hai tay vào túi quần, hếch cằm lên, mi mắt rũ xuống, lạnh nhạt nói "Con đi ra ngoài."
Ngô Hinh Tuệ rõ ràng đã quen với một Trương Tĩnh Thiền "bình thường" như vậy, nói: "Nhân tiện, con thi đậu bằng lái xe, cha con đã cho người mang quà đến. Hôm qua trở về con thấy không thoải mái nên không có đi xem, hiện đang để trong gara."
Bộ ba chuyên nịnh bợ lại được một phen khen ngợi khác, Trương Tĩnh Thiền thông minh như vậy, học lái xe nhanh như vậy, cha anh là Trương tổng chắc tự hào biết bao. Ngô Hinh Tuệ lắng nghe mà tủm tỉm cười, đôi mắt trong veo, thoạt nhìn như một người phụ nữ đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc giản đơn.
Lý Vi Ý không nói nên lời. Hóa ra Trương Tĩnh Thiền khi còn nhỏ đã sống trong một môi trường như vậy, chậc chậc ... Cô thực sự cảm thấy mệt mỏi thay anh.
——
Lý Vi Ý đứng trước chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ tươi, trong lòng thở dài.
Bất quá, cô nghĩ đến Tập đoàn Phúc Minh dường như sẽ phá sản và thanh lý vào cuối năm nay, chiếc xe này đến lúc đó chắc chắn cũng bị mang ra đấu giá, lòng cô chợt tĩnh lặng, nhìn chiếc Ferrari như nhìn một đống phế phẩm.
Một giọng nam nhảy dựng lên từ phía sau: "A, anh Thiền, đây là chiếc xe mới mà cha anh tặng cho anh phải không? Đúng không?"
Lý Vi Ý quay đầu lại và nhìn thấy một chàng trai cao gầy, mặc áo khoác bóng chày dày cùng quần thể thao, điều bắt mắt nhất là kiểu tóc ngắn xoăn tít, trông cậu ta thêm phần đẹp trai và tỏa sáng. Lý Vi Ý thấy cậu trông rất quen, nhớ rằng lần đầu tiên cô nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền ở trụ sở chính, hình như cậu ta cũng nằm trong số tùy tùng của anh.
Hóa ra đây là bạn thân của Trương Tĩnh Thiền, có thể bên cạnh anh nhiều năm như vậy, hẳn là người đáng tin cậy.
Lý Vi Ý cười với hắn.
Lê Duẫn Mặc lại sửng sốt, lập tức lấy tay che ngực, cảnh giác nói: "Anh cười đến xấu xa như vậy là có ý đồ gì? Định đánh em sao?" nhưng suy nghĩ kĩ một chút, gần đây mình cũng không có chọc phải tên Diêm Vương này a.
Lần này đổi lại đến phiên Lý Vi Ý sửng sờ, nhịn không được cười khúc khích, Lê Duẫn Mặc càng kinh ngạc, đưa tay sờ sờ trán cô, lẩm bẩm nói: “Cũng không có sốt, anh cười như phát bệnh vậy ..."
Lý Vi Ý vội mím môi, tránh né tay của cậu, lạnh lùng nói: "Tôi không sao."
Lê Duẫn Mặc nghi hoặc nhìn cô, sau đó nhẹ nhõm gật đầu: "Chắc hẳn là do hôm qua cứu người não bị úng nước rồi."