Lý Vi Ý nằm dài ra bàn, cắn đầu bút, trong lòng tràn đầy khát vọng muốn thay đổi vận mệnh, cô liền viết xuống:
Bổng đả uyên ương;
Học vẽ tranh;
Tránh xa tên nam nhân cặn bã;
Mua cổ phiếu;
Mua nhà ở;
...
Khi màn đêm buông xuống, ngọn đèn hiu quạnh trong phòng phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, ánh mắt lim dim, mặt cười ngây ngô.
Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, Ngô Hinh Tuệ vừa mới chơi bài xong, bốn người phụ nữ dự định ra ngoài ăn tối và đi spa. Lý Vi Ý lắng nghe vài câu, người thắng nhiều nhất hôm nay là một trong bộ ba nịnh bợ kia, còn Ngô Hinh Tuệ thua nhiều nhất, hơn mười vạn. Nhưng bà không hề quan tâm một chút nào.
Lý Vi Ý lại nghĩ đến dãy xe sang trọng trong ga ra, nhíu mày thật sâu, viết dòng chữ khoa trương cuối cùng:
Ngăn Tập đoàn Phúc Minh phá sản!
Nếu như cô phải sống trong cơ thể của Trương Tĩnh Thiền trong một thời gian dài hoặc thậm chí cả đời, ngăn cản tập đoàn phá sản có thể đảm bảo cho cô hạnh phúc cả đời, trên hết cô cũng không cần trả một tỷ tiền nợ, nếu như có thể đổi lại chăng nữa, cô cũng muốn đổi lại một tương lai khác cho Trương Tĩnh Thiền.
Dưới mỗi kế hoạch, cô đều viết lít nha lít nhít rất nhiều chi tiết cùng quy tắc:
Ví dụ, để tiếp tục thuyết phục chị gái cô, tốt nhất là gán một số thông tin xấu xa lên Chu Chí Hạo, gieo rắc bất hòa, quyết liệt triệt để khiến họ chia tay.
Ví dụ, cô muốn viết một lá thư tay để lại cho Lý Vi Ý 17 tuổi, kể lại chi tiết việc cô sẽ gặp tên khốn Tạ Tri Lộc ở trường đại học như thế nào, tốt nhất nên tiên đoán một vài điều quan trọng sẽ xảy ra trong cuộc đời cô để tăng sức thuyết phục, tất nhiên phải triệt để tránh xa tên nam nhân cặn bã, cả đời không liên lạc;
Về phần vẽ tranh, Lý Vi Ý đã thích từ nhỏ. Khi còn nhỏ, cô chỉ mới học ở Cung Thiếu Niên 2 năm, đã được thầy khen có tài, tác phẩm đoạt giải khắp nơi. Sau khi vào trung học cơ sở, bố mẹ tôi cảm thấy đó không phải là bộ môn trọng yếu nên đã dừng lại. Nhưng bản thân cô vẫn bí mật vẽ tranh. Ở trường trung học phổ thông, có chiêu sinh một số học sinh có năng khiếu nghệ thuật, cô quấn lấy cha mẹ xin xỏ, cuối cùng cũng thành công cùng giáo sư học một năm, và cũng là học sinh giỏi nhất lớp. Nhưng đến năm lớp mười một, việc học của cô càng ngày càng bận rộn, bố mẹ cô không hiểu, chủ nhiệm lớp cũng cho rằng cô học lực rất tốt, là một ứng viên tốt của trường đại học trọng điểm nên việc học vẽ không cần thiết nữa. Khi ấy cô còn nhỏ tuổi, ý chí không kiên định nên liền nghe theo.
Nhưng những năm sau đó, cô vẫn không bỏ được hội họa. Hầu như ngày nào rảnh rỗi, cô cũng vẽ vài nét. Nếu có thời gian, liền xem qua giáo trình trực tuyến của những họa sĩ nổi tiếng; hoặc đi xem triển lãm nghệ thuật. Chuyên ngành của cô ở trường đại học là tài chính, sau khi ra trường cũng làm việc trong lĩnh vực tài chính, thậm chí cô còn làm rất tốt. Nhưng trong thâm tâm cô luôn biết đó không phải là điều mình thực sự thích.
Hơn nữa, công ty còn cho cô nghỉ việc. Vì vậy, hối hận và không cam lòng trong lòng cô những năm này hoàn toàn nổi dậy.
Nếu được làm lại từ đầu, cô muốn trở thành một họa sĩ vẽ tranh minh họa. Tự do sinh hoạt, tự do yêu đương và tự do vẽ tranh. Dù thu nhập có thấp hơn một chút cô cũng sẵn lòng.
Khi nghĩ đến cuộc sống như vậy, cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ và nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Nhưng làm sao bố mẹ cô đồng ý được? Cô đang học học kỳ thứ hai của lớp mười một.
Lý Vi Ý đang khổ sở suy nghĩ, bỗng nhiên đầu óc chấn động——
Nếu Trương Tĩnh Thiền nhập vào thân xác của cô, chắc anh ấy cũng không muốn học vẽ a? Không, không, cô đang nghĩ gì vậy, cô phải tự mình học chứ, không liên quan gì đến Trương Tĩnh Thiền. Tuy nhiên, bây giờ cô là người thừa kế của Tập đoàn Phúc Minh, gần như không thể thuyết phục người cha giàu nhất thành phố này cho cô học vẽ, phải không? Với lại đột nhiên thay đổi chuyên ngành học của Trương Tĩnh Thiền mà không báo trước, có vẻ rất là thất đức a. Nếu có một ngày bọn họ đột nhiên đổi lại, Trương Tĩnh Thiền ngay cả kiến thức kinh doanh ở trường đại học cũng không có, đối mặt với khoản nợ một tỷ, chẳng phải càng khổ sở hơn sao...
Lý Vi Ý triệt để rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn tòa biệt thự lộng lẫy vàng son này, nhớ đến nhiệm vụ cuối cùng - cứu Tập đoàn Phúc Minh, cô càng đau đầu hơn. Cô vừa mới nhìn qua vài ba thông tin trên bản tin, hiện tại chỉ còn nửa năm nữa là tập đoàn phá sản, cô ngay cả việc nên bắt đầu từ đâu cũng không biết.
Lý Vi Ý ném bút đi, thở dài rồi nằm xuống.
Sáng hôm sau, khi Lý Vi Ý tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn đang nằm trên chiếc giường lớn rộng 2m x 2m, việc đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn cho chị gái: "Chị, chào buổi sáng, chị đã dậy chưa?"
Gần 20 phút sau Lý Hiểu Ý trả lời: "Xin chào, A Thiền, chị đang ở chỗ làm."
Lý Vi Ý: "Cho em hỏi Lý Vi Ý bạn em vẫn tốt chứ? Cô ấy đã tỉnh chưa?"
Lý Hiểu Ý: "Chiều hôm qua nhà chị lại đưa em ấy đến bệnh viện, tất cả các chỉ số đều bình thường, em ấy vẫn đang nằm viện theo dõi, sáng nay khi chị rời đi, em ấy vẫn chưa tỉnh."
Lý Vi Ý: "Được, nếu có tin gì phiền chị báo cho em biết. Chị, tránh xa đồ cặn bã, mới sống hạnh phúc được."
Lý Hiểu Ý chỉ cười đáp lại, không nói gì.
Lý Vi Ý đột nhiên cảm thấy bất an, dù sao chị cô cũng quen biết tên cặn bã đó hơn một năm, cô nhớ khoảng thời gian này Chu Chí Hạo đối với chị rất tốt. Thật khó để cô có thể thay đổi suy nghĩ của chị gái mình chỉ bằng một vài từ. Không sao, cứ tiếp tục cố gắng. Không có cuộc hôn nhân nào không thể tan vỡ, chỉ có người không đủ âm hiểm mà thôi.
Ngô Hinh Tuệ cùng ra ngoài chơi với nhóm chị em phú quý tối qua về rất muộn, bà vẫn chưa thức dậy. Lý Vi Ý uống tổ yến và ăn bữa sáng như thường lệ, nằm trên ghế sô pha xem điện thoại.
Xem lịch sử trò chuyện, xem ảnh và video.
Cô không thích tò mò đời tư của Trương Tĩnh Thiền, nhưng cô phải hiểu rõ hơn về chàng trai 19 tuổi này.
Đầu tiên cô đọc tin nhắn và lịch sử trò chuyện QQ, phát hiện bất kể anh ta nói chuyện với ai, đều rất súc tích, giống như nói thêm một chữ cũng lãng phí, lạnh lùng level max. Lê Duẫn Mặc và hai thiếu niên khác cùng Trương Tĩnh Thiền trò chuyện nhiều nhất, đều là bạn cùng lớp của anh.
Người còn lại là bạn gái chính thức, tên Trình Duệ Nghiên, chỉ là người này nói chuyện với bạn gái rất khó nghe, một câu nói không quá 5 từ, từ ngữ đơn giản, lời thân mật cũng không có lấy nửa câu. Lý Vi Ý chán ghét "Chậc chậc" một tiếng.
Lại xem qua thư mục ảnh, không nhiều lắm, nhưng phong cảnh là nhiều nhất. Với óc thẩm mỹ khá tốt của Lý Vi Ý, cô thật sự không nhìn ra được vẻ đẹp của phong cảnh mà anh chụp, cô chỉ nhìn thấy một đống khuyết điểm, sai khung hình, sai ánh sáng, bố cục không tốt... Sau khi xem một lúc, cô chợt nhận ra, Trương Tĩnh Thiền chính là "kỹ thuật chụp ảnh của bạn trai" trong truyền thuyết, những bức ảnh này đều là "kiệt tác" của anh, đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
Lý Vi Ý cười tủm tỉm, thầm nghĩ cô sẽ chụp cho anh vài bức ảnh đẹp, nếu có một ngày đổi lại, nhất định sẽ khiến anh kinh ngạc.
Ngoài ra còn có một vài bức ảnh của bạn gái, nhưng giống như là ảnh tự chụp hơn. Cô gái trong như một quả đào mọng nước, trong sáng và gợi cảm khiến Lý Vi Ý phải thốt lên "Wow" khi nhìn thấy.
Hình Trương Tĩnh Thiền tự chụp cũng chỉ có hơn chục tấm, người này chắc hẳn không thích chụp ảnh.
Một trong số đó trông giống như ai đó đã chụp lén anh bằng điện thoại di động, chất lượng hình ảnh có hơi mờ. Ánh đèn trong thư viện có màu vàng nhạt, chàng trai cao ráo mặc áo phông trắng, lộ rõ xương bả vai. Anh ấy đang cúi đầu đọc sách, phần gáy trắng nõn thẳng tắp, cánh tay lộ ra bên ngoài chiếc áo phông gầy gò nhưng lại rắn chắc. Chung quanh có rất nhiều người ngồi, nhưng dường như tất cả bọn họ đều trở thành bối cảnh.