Lý Vi Ý nhớ tới một chuyện, lại nói: "Lần này coi như chúng ta đã công đức viên mãn, tôi định để lại cho chính mình một bức thư dài, viết rõ nhân quả, để cho bản thân tôi năm mười bảy tuổi sẽ kiên trì ủng hộ chị gái tôi và Chung Nghị, và dũng cảm theo đuổi hội họa. Đề phòng vạn nhất có gặp lại bạn trai cũ, cũng nên tránh thật xa. Có như vậy, cuộc sống của tôi mới được bình yên. Còn anh, anh có định để lại một lá thư cho chính mình?"
Trương Tĩnh Thiền nói: "Không cần, nếu ông ta đã hứa, tôi không cần phải làm thêm chuyện gì nữa. Nếu lần này ông ta vẫn chấp mê bất ngộ, như vậy tôi chỉ có thể đi theo con đường cũ, không có lựa chọn nào khác. Nhắn tin lại cũng vô nghĩa."
Đêm nay, Lý Vi Ý trở về Trương gia, nằm trên giường lớn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, sờ sờ túi áo, túi đã rách, trống rỗng. Cô vội vàng bật dậy, chạy xuống phòng giặt quần áo ở tầng dưới, hỏi bảo mẫu: “Chị Lưu, quần hôm qua em thay chị đã giặt chưa?”
Chị Lưu chỉ vào thanh treo quần áo bên ngoài.
Lý Vi Ý vội vàng tìm quần, lật tung mọi thứ lên, nhưng không tìm thấy. Cô tìm kiếm một lần nữa cả trong lẫn ngoài biệt thự, nhưng vẫn không thấy gì. Cô hoàn toàn không nhớ, nó rơi ở đâu, có phải rơi ở nhà họ Lý không? Hay ở Thượng Hải? Hay ở quán cà phê?
Trước khi xuyên qua, bởi vì cô không biết sẽ xuyên đến thời điểm nào, cô liền ghi nhớ hai cặp số mỗi tháng trong vòng bốn tháng kế tiếp kể từ tháng Giêng. Vừa đến đây đã là giữa tháng ba, cô lập tức viết ra bốn cặp số của tháng ba và tháng tư. Nhưng bây giờ, có làm thế nào cô cũng không thể nhớ đầy đủ.
Lý Vi Ý tiếc nuối nằm lại trên giường, một lúc sau mới nở nụ cười. Quên đi, làm giàu bất chính như thế cô cũng không cần, chuyến này có thể hoàn thành những chuyện kia cô cũng đã thỏa mãn rồi.
——
Thượng Hải.
Ban đêm, bên bờ biển.
Hứa Dị vội vã đến bãi biển với một vài người. Ánh trăng mờ mịt, thủy triều dâng cao. Một bóng người đơn độc, ngồi trên một tảng đá lớn. Bóng lưng quen thuộc khiến Hứa Dị liếc mắt một cái liền nhận ra.
Hứa Dị thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu những người khác chờ một chút, sau đó chậm rãi đi về phía trước, gọi: "Chủ tịch."
Trương Mặc Vân chỉ mặc áo sơ mi, cởi áo vest khoác lên vai, thể hiện một chút phong độ của tuổi trẻ. Vẫn nhìn về phía trước, ông nói: "Cậu đã tìm tôi cả ngày rồi?"
Hứa Dị im lặng. Anh đã làm trợ lý đặc biệt của tập đoàn trong 4 năm, anh đã từng chứng kiến ông làm việc quên ăn quên ngủ, một tinh thần làm việc đáng khâm phục. Tất nhiên ông cũng có tính chất độc tài và độc đoán không thể chối cãi với tư cách là chủ tịch. Đây là lần đầu tiên Trương Mặc Vân biến mất cả một ngày, vào thời điểm quan trọng của một dự án lớn, mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
"Ngài... có chuyện gì phiền lòng sao?"
Trương Mặc Vân chỉ cười, và hỏi thay vì trả lời: "Tất cả 150 triệu được ngân hàng phê duyệt tuần trước, đã được đầu tư vào dự án chưa?"
Hứa Dị sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Hai ngày trước đã làm xong, 90 triệu trả tiền mua đất, 30 triệu trả cho nhà cung cấp để đặt hàng vật liệu mới, họ cũng đã đưa vào sản xuất, 30 triệu đã được đầu tư vào việc kinh doanh thời trang và mua 6 cửa hàng được chủ tịch chấp thuận."
Trương Mặc Vân chỉ nhìn về phía trước. Trên nền trời đen thăm thẳm, từng đám mây nhợt nhạt lững lờ trôi, điểm xuyết vài vì sao điêu tàn. Đường nét của thành phố hùng vĩ mà mơ hồ, nối liền với đường chân trời mờ mịt, biển cả rộng lớn đang kêu gào ở trước mặt ông, như đang cười nhạo sự lố bịch của ông.
Vì vậy, ông ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng và nói bằng giọng mà chỉ mình ông có thể nghe thấy: "A Thiền... Cha xin lỗi."
Xin lỗi, con trai, con làm rất tốt, giỏi hơn cha rất nhiều. Nếu Phúc Minh có thể được bàn giao cho con trong tương lai, chắc chắn sẽ có thể phát triển vinh quang rực rỡ hơn.
Cha rất muốn nghe lời con mà buông tay, nhưng đã quá muộn, còn nợ thêm 150 triệu nữa. Nếu con có thể nói với cha sớm hơn nửa tháng...
Cha không thể từ bỏ Phúc Minh. Cha cả đời ngay thẳng chính trực, chưa từng hổ thẹn với ai, nếu bây giờ chấp nhận bỏ cuộc cha sẽ mất tất cả. Như chuột chạy qua đường, mọi người lao vào đánh.
Cha càng không thể để con và mẹ con cùng cha gánh khoản nợ 150 triệu. Vợ và con trai mình sao có thể sống một cuộc đời tủi nhục và đau đớn như vậy.
Cha không còn cách nào khác, dao kề bên cổ, không đánh thì chết, chi bằng liều một phen. Miễn là có thể bắt lấy một cơ hội nhỏ, hồi sinh Phúc Minh và hoàn lại vốn, trong trò chơi với số tiền trăm triệu này, cha chưa chắc sẽ chết mà không có chỗ chôn.
“Chủ tịch, ngài nói cái gì?” Hứa Dị do dự.
Trương Mặc Vân thở ra một hơi dài, đứng dậy, nhảy xuống khỏi tảng đá, đem áo vest nhanh chóng mặc vào rồi ngẩng đầu lên, chỉ trong nháy mắt, như thể ông đã khôi phục lại khí phách thường ngày.
“Đi thôi.” Ông sải bước đi tới, theo sau là Hứa Dị và một đám người, tất cả đều im lặng. Mà ông một đường tiến về phía trước, không nhìn lại biển cả sau lưng, không bao giờ bỏ cuộc.
---
Lời tác giả:
1. Học vẽ chỉ là một phương pháp mà Trương Tĩnh Thiền dùng để thuyết phục cha Lý và mẹ Lý, trên thực tế, việc học bất cứ điều gì cũng không hề dễ dàng, đặc biệt là nghệ thuật. Đừng đọc chương này rồi nghĩ việc học các chuyên ngành nghệ thuật rất đẹp đẽ và đơn giản.
2. Nam chính không phải là một kẻ biến thái hoặc có sở thích tàn nhẫn, anh ta chỉ cảm thấy ánh mắt trách móc của nữ chính rất đáng yêu.