Hai người chạy đến công ty mấy lần, lúc này đã là bốn, năm giờ chiều. Trụ sở chính của Tập đoàn Phúc Minh nằm ở vùng ngoại ô của thành phố này, bao quanh một khu vực rộng lớn. Lý Vi Ý nhìn tòa nhà sáng chói dưới ánh mặt trời, trong lòng thở dài.
Chỗ đậu xe ở tầng dưới đã đầy, vì vậy Trương Tĩnh Thiền đã đỗ chiếc Ferrari ở bãi đất trống ngay ở tầng dưới. Lý Vi Ý do dự: "Dừng ở đây không ổn đâu? Sẽ bị mắng."
"Tôi không muốn mất thời gian tìm chỗ đậu xe, không ai dám mắng tôi."
Lý Vi Ý: "Sau này có người hỏi tôi tới đây làm gì? Tôi nên trả lời thế nào đây?"
"Cô không phải trả lời bất cứ ai, và cô cũng không phải trả lời bất cứ điều gì."
Lý Vi Ý đã hiểu, hóa ra người này với tư cách là người thừa kế tập đoàn, từ lâu đã có địa vị độc tôn, nói trên một người dưới vạn người cũng không ngoa.
Cô lập tức hếch cằm lên, hờ hững cụp mi xuống, thấp giọng hỏi: "Tư thế này của tôi làm đúng chứ? Tôi muốn lỗ mũi của mình hếch thêm nữa? Trương tổng, tôi thực sự sợ rằng mình không đủ năng lực, không thể diễn ra được khí chất của anh."
Trương Tĩnh Thiền có thể nghe ra, đây chính là lần thứ ba trong ngày cô dám đem anh ra trêu chọc, đúng không? Hắn quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt là một cậu thanh niên tuấn tú, vẻ mặt phóng túng, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười ấm áp. Làm anh thực sự muốn đè cô xuống đất, để cô bình tĩnh lại, nhưng anh lại không cách nào ra tay được.
Trương Tĩnh Thiền cuối cùng vỗ nhẹ vào gáy cô: “Bình thường đi!
"Ồ……"
Quả nhiên đúng như Trương Tĩnh Thiền đã nói, hai người đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất, thư ký, trưởng bộ phận, trợ lý suốt đường đi đều tươi cười chào đón, không ai dám hỏi bọn họ đến đây làm gì.
Trương Tĩnh Thiền trực tiếp đưa cô đến cửa văn phòng của Trương Mặc Vân, Trương Mặc Vân đang đi công tác, thư ký cũng mang đi, còn Hứa Dị thì phải ở lại thay ông giám sát một số công việc. Hứa Dị nhận được tin tức đã đến, cười nói: "A Thiền, cậu đến công ty có chuyện gì? Cha cậu đang đi công tác."
Hứa Dị cũng giống như lần trước, mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, cà vạt sọc xanh, đeo một cặp kính mỏng gọng vàng, dáng người cao gầy, trắng trẻo tao nhã. Lý Vi Ý cảm thấy rằng anh ta có một khí chất rất ôn nhu trầm ổn, khiến mọi người liền cót thiện cảm với anh ta. Cô cười nói: "Anh Hứa Dị, em không đến gặp cha. Ở trường có bài tập, em muốn tra một số thông tin của Phúc Minh để nghiên cứu thêm, nên em đến văn phòng của cha để dùng máy tính."
Hứa Dị hiểu ra: "Được, vậy cậu đi vào đi, cậu biết mật khẩu rồi đó, trong tủ lạnh có hoa quả cùng nước uống, cần gì gọi tôi, đây là ai?"
Lý Vi Ý: "Bạn gái của tôi...người mới nhất, đi cùng với tôi, lát nữa tôi tùy ý lấy một cuốn sách cho cô ta xem là được."
Hứa Dị trước đó ít lâu vẫn còn lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Trình Duệ Nghiên, nhưng là một người trợ lý đặc biệt xuất sắc, trên mặt anh không hề lộ ra một chút nghi ngờ nào, chỉ mỉm cười với cô gái đi sau. Trương Tĩnh Thiền cũng bình tĩnh gật đầu với anh ta.
Hai người vào phòng làm việc, Trương Tĩnh Thiền khóa cửa rồi ngồi xuống trước máy tính. Lý Vi Ý cảm thấy hơi uể oải, nên cô đến tủ lạnh tìm hai chai nước trái cây và một hộp bánh quy, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trương Tĩnh Thiền.
Trương Tĩnh Thiền đã mở hệ thống kiểm toán nội bộ của công ty. Vừa xem, Lý Vi Ý vừa hỏi: "Sáng nay anh còn chưa nói, Hứa Dị này có thân phận gì?"
"Cô còn chưa nhớ ra?"
"...tôi nên nhớ điều gì?"
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười, nhìn thấy nước trái cây trong tay, anh cũng cảm thấy khát, vặn một chai, ngẩng đầu uống hơn một nửa, sau đó lại lấy một chiếc khăn giấy khác, lau miệng rồi ném vào thùng rác.
Lý Vi Ý cắn một miếng bánh quy nhỏ, nhìn xem đang thực hiện một loạt thao tác vừa ngay ngắn vừa đẹp trai. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô mới sực tỉnh lại, trời ơi, cô nhìn chính mình đến xuất thần.
“Người sáng lập tập đoàn Mộc Thần tên là gì?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.
Lý Vi Ý: “Là Hứa Tòng Lan!” Nói xong, cô ngây ngẩn cả người.
Cô làm việc trong công ty con của Tập đoàn, trong lúc tập huấn nhân viên mới, cô đã nhìn thấy ảnh chụp của các giám đốc cấp cao trong sổ tay, nhưng trời cao hoàng đế xa nên cô chỉ nhìn liếc qua không để ý chút nào. Là một kế toán nhỏ cấp cơ sở, cô đương nhiên không bao giờ có cơ hội gặp mặt trực tiếp chủ tịch. Nhưng khi Trương Tĩnh Thiền hỏi, cô cảm thấy ánh mắt của Hứa Dị ngày càng quen thuộc.
"Hứa Dị có phải là họ hàng của chủ tịch công ty chúng tôi không? Con trai? Anh trai? Chẳng lẽ là con ngoài giá thú? Chủ tịch bao nhiêu tuổi?”
"Thị lực tốt." Trương Tĩnh Thiền nói, "Hứa Tòng Lan từng có tên là Hứa Dị. Sau khi Phúc Minh xảy ra chuyện, anh ta không có trách nhiệm gì, liền ra nước ngoài du học, khi trở về đã đổi tên và thành lập Mộc Thần. Ở năm 2022 anh ta mới 34 tuổi, chưa kết hôn, cũng chưa có con cái.
Lý Vi Ý: "!!!"
Tiểu trợ lý đi theo làm tùy tùng cho cô hôm nay, hóa ra lại là siêu đại boss của cô tám năm sau!
“Vậy anh ta thực sự lợi hại a!” Lý Vi Ý thán phục, nhớ tới Trương Tĩnh Thiền đã từng đến trụ sở Mộc Thần để bàn bạc hợp tác, cô do dự: “Vậy anh ta sau này, có muốn giúp anh không?”
Trương Tĩnh Thiền trả lời: " Trên thương trường chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Nếu anh ta muốn có hạng mục trong tay tôi, tôi không nhất thiết phải chọn hợp tác với anh ta."
Lý Vi Ý chớp mắt, ừm, xem anh kiêu ngạo kìa.
"Bất quá, năm đó anh ta cũng không có làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng, còn cho Trương gia mượn 150 vạn, chưa bao giờ bắt chúng tôi trả lại. Anh ta là một trong những người đầu tiên tôi trả tiền lại."
Lại nói, Hứa Dị tính tình không tệ, anh ta cùng Trương gia có thể coi là hảo gặp mặt. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta trở thành một ông chủ lớn trong tương lai.
Trương Tĩnh Thiền đã in ra một vài bảng số liệu, Lý Vi Ý ở bên cạnh đang tính toán bằng bút và giấy. Sau khi tính toán xong, lông mày cau chặt lại, sắc mặt Trương Tĩnh Thiền tối sầm lại.
"Bao nhiêu?"
Lý Vi Ý: "Âm bốn trăm triệu, với lại hạng mục mới còn đang xây dựng, nếu muốn hoàn thành xây dựng, ít nhất còn phải đầu tư thêm ba trăm triệu. Nhưng tập đoàn chỉ có hơn mười triệu tiền mặt trong tài khoản."
Trương Tĩnh Thiền cười lạnh, đẩy bàn phím, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Có thể, thật sự có thể!"
Lý Vi Ý cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi nhận ra cuộc sống xa hoa của Trương gia hiện tại. Cô nhỏ giọng nói: "Trương tổng, anh đừng tức giận, anh là thiên tài kinh doanh, nên làm sao bây giờ."
Trương Tĩnh Thiền ngồi thẳng lưng, toàn thân lạnh lùng và cứng rắn, anh nói: "Tôi thì có kỳ tài gì chứ, chỉ có thể ngày đêm dốc hết tâm huyết bù lỗ mà thôi..."
Dường như cảm thấy mình đang biểu lộ quá nhiều cảm xúc, anh ngừng nói, cầm lấy các báo cáo, nhìn chúng một lần nữa, nói: "Đã đến mức này, tới thần tiên cũng bất lực, không có cách nào để xoay chuyển. Tôi chỉ có thể thuyết phục ông ta tự cắt thịt mình để bảo vệ bản thân, những người đã đầu tư vào, coi như lãng phí thời gian, đấu giá cái nên đấu giá, dừng công việc nên dừng, ngăn lỗ thủng này càng lúc càng lớn. Bằng cách này, lớp vỏ trống rỗng của Phúc Minh có thể được bảo toàn."
Lý Vi Ý hiểu rằng nếu Trương Mặc Vân dừng lại bây giờ, có lẽ Tập đoàn Phúc Minh sẽ không còn gì, thành quả của nhiều năm phấn đấu sẽ bị xóa sạch, nhưng ít nhất sẽ không có khoản nợ lớn nào. Với tư cách là một doanh nhân lớn, Trương Mặc Vân có thể nghe lọt tai không? Ông ta sẽ chọn không còn gì cả để bảo toàn bản thân, hay sẽ tiếp tục chấp nhận rủi ro đánh cược một lần?
Lý Vi Ý trong lòng nặng trĩu, đồng tình nhìn Trương Tĩnh Thiền.
Sự tức giận trên mặt Trương Tĩnh Thiền dần tan biến, anh lấy lại bình tĩnh nói: "Tối nay tôi đã đặt vé bay đến Thượng Hải, sáng mai tôi sẽ đến chỗ ông ấy. Chúng ta ra sân bay ăn tối."
Nói xong, anh tắt máy tính, cầm lấy những tờ dữ liệu đó, cầm áo khoác đang chuẩn bị rời đi, Lý Vi Ý lại nói: “Ách… đợi một chút, tôi là sinh viên đại học tự do tự tại, mấy ngày không về nhà cũng không sao, nhưng anh đang là một nữ sinh trung học sao có thể cả đêm không về?"
Trương Tĩnh Thiền: "..."
“Ngay cả một đêm cũng không?” Trương Tĩnh Thiền nhớ lại khi còn học trung học, anh đến ở nhà anh trai nhiều ngày, đều không ai quan tâm đến.
"Không, ngày nào tôi cũng về đúng giờ."
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời cảm thấy bất lực.
Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền nói: "Nếu cô muốn đến Thượng Hải để tham gia cuộc thi sinh học toàn quốc thì sao? Tôi thấy chứng chỉ cuộc thi sinh học trong phòng của cô."
"Cũng có thể thử xem... Không được, mẹ tôi nhất định sẽ đi cùng tôi."
Trương Tĩnh Thiền hơi trầm ngâm: "Để chị gái cô đi cùng, tôi sẽ đặt vé cho cô ấy."
"Có vẻ khả thi!" Lý Vi Ý đảo mắt, "Hay là... gọi Chung Nghị cùng đi? Một mũi tên trúng hai đích."
"Được."