Đêm đó, Trương Tĩnh Thiền lại mơ thấy cô. Cả đêm, bọn họ đều ở bên nhau. Cô ôm cái bụng phẳng lỳ, dõng dạc nói: Đây là con của anh. Anh vẫn bình tĩnh hỏi: Mấy tháng rồi? Cô nhấc bổng anh lên, không ngờ cô có thể nhấc cả người anh lên, còn xoay mấy vòng, nở nụ cười ngây ngô và rạng rỡ. Trong căn phòng mờ tối, anh nói, không phải đã nói, nếu em còn dám nhấc anh lên, anh sẽ trả lại em gấp đôi hay sao? Cô còn hỏi, không phải anh thích được em nhấc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.