Lý Vi Ý vội vàng buông bàn tay nhỏ bé kia ra, thầm nghĩ đây là Trương Tĩnh Thiền đang lợi dụng mình. Cô vội vàng tìm một cái cớ, quay đầu cười với cha Lý: "Cha, con nhìn cô ấy giống như là nhìn thấy em gái của mình vậy, cha đừng nghĩ lung tung."
Cha Lý và mẹ Lý đều sợ ngây người, Lê Duẫn Mặc: "Mẹ kiếp. . . . . ."
Lý Vi Ý sực tỉnh, vội vàng nói lại: "Con không phải ý đó, ý con là... Cha của Lý Vi Ý, mẹ của Lý Vi Ý, do con nói nhanh quá, nhanh quá."
Cha Lý và mẹ Lý vẻ mặt vẫn còn chưa thích ứng được, nhìn cô như nhìn trộm. Lý Vi Ý cảm thấy trong lòng ủy khuất khi nhìn thấy cha mẹ mà không thể nhận. Cô nghiêm mặt, nói: "Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, nhiều người quá, không khí không lưu thông được... để cho cô ấy nghỉ ngơi." Nói xong, cô liền đảo khách thành chủ, dẫn đầu đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
Ba người phía sau, đầu óc rối bời, đi theo bản năng ra bên ngoài.
Lý Vi Ý thản nhiên ngồi ở giữa trường kỷ, trước đây ở nhà nếu có thể nằm cô tuyệt đối không ngồi, bây giờ lại phải ngay ngay ngắn ngắn ngồi thẳng lưng. Cha Lý bảo mẹ Lý đi pha trà, mặc dù hôm nay tên tiểu tử này nhìn rất không đáng tin, nhưng hôm qua hắn ta đã cứu mạng con gái mình nên cho nên lễ tiết cơ bản vẫn phải có.
Lý Vi Ý nói: "Chú, dì, cháu tên Trương Tĩnh Thiền, cậu ta tên Lê Duẫn Mặc, chúng cháu là bạn thân. Chúng cháu đều là sinh viên của Đại học Tài chính và Kinh tế Hoa Trung. Hôm nay cháu đến đây không có mục đích gì khác ngoài ghé thăm Lý Vi Ý, đây là sữa và trái cây tụi cháu mua cho cô ấy, bày tỏ chút tấm lòng."
Cha Lý mẹ Lý đều biết rõ bổn phận của mình, vội vàng từ chối, lại cảm ơn lần nữa.
Lý Vi Ý nói rằng họ đều là những sinh viên đại học chăm chỉ học tập, sẵn sàng giúp đỡ người khác, đó là điều nên làm.
Cha Lý hỏi cô rằng cha mẹ cô làm việc ở đơn vị nào, Lý Vi Ý mơ hồ nói rằng cha cô điều hành một số công việc kinh doanh. Cha Lý nói khi Lý Vi Ý hồi phục, cả gia đình sẽ đến tận nhà cảm tạ. Lý Vi Ý đương nhiên rất muốn tiếp xúc với họ nhiều hơn, như thế mới dễ dàng có cơ hội phá hoại mối quan hệ giữa chị cô và Chu Chí Hạo, vì vậy ngay lập tức cô bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Cô khen loại trà rẻ tiền của Lý gia có mùi thơm ngát - rất giống hương vị trà khi cô còn nhỏ được uống ở nhà, lại khen mẹ Lý giữ gìn nhà cửa, vườn rau tươm tất, bà là một người mẹ đảm đang và hiền lành; cô còn khen cha Lý là một người đàn ông có năng lực và vững vàng, hai bậc phụ huynh thật thà chỉ biết ngồi đó đỏ mặt, hai mắt long lanh. Sau khi trò chuyện hơn nửa tiếng, cha Lý và mẹ Lý mở miệng là một tiếng A Thiền, hai tiếng A Thiền. Họ tin rằng vừa rồi khi Lý Vi Ý có lời nói khác thường cũng chỉ là nhất thời lỡ miệng mà thôi.
Đã hơn mười một giờ, mẹ Lý niềm nở chào mời: "A Thiền, Tiểu Lê, hai con ở lại ăn cơm đi? Chị của Vi Ý cũng sắp về rồi, hôm qua nó còn nói sẽ nghĩ cách để tìm hai con cảm ơn."
Lê Duẫn Mặc ngay lập tức lén lút chọt Lý Vi Ý một cái. Gia đình này thoạt nhìn không có tiền, cậu không muốn ăn ở đây. Cậu còn muốn lái một chiếc Ferrari, đưa anh Thiền đi trung tâm thành phố ăn một bữa đồ Nhật cơ.
Lý Vi Ý vặn eo tránh cái đâm của cậu, cười đáp: "Được, vậy phiền toái chú và dì, tay nghề của dì nhất định phải rất tốt a."
Cha Lý và mẹ Lý rất vui, mẹ Lý dặn cha Lý ra ngoài mua thêm mấy món ăn ngon nữa, bà vào bếp bận rộn bảo hai người cứ xem TV trước.
Lê Duẫn Mặc nhìn cô thật sự cầm lấy remote chuyển kênh, nói: "Anh thật sự không thích tiểu cô nương đó chứ?" Nếu không đã không phí sức dỗ cha mẹ người ta như vậy, nói chuyện còn ngọt hơn cả bôi mật, rất là kỳ quái.
Lý Vi Ý liếc hắn một cái, nói: "Cậu thì biết cái gì? Tôi làm việc gì cũng có mục đích, cậu đừng hỏi nữa."
Lê Duẫn Mặc sửng sốt.
Vậy sau này cậu cũng không dám chọc lung tung, bị hù dọa rồi.
"Xe thể thao của ai mà dừng trước cửa nhà em thế? Này, nó thực sự là một chiếc Ferrari! Ferrari đó!" Giọng một người đàn ông từ ngoài cửa truyền vào.
Lê Duẫn Mặc liền thấy anh Thiền đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, âm trầm nhìn người ngoài sân. Lê Duẫn Mặc đang uống nước, liền bưng trà đi theo. Bên cạnh chiếc Ferrari là một nam một nữ, đều ở độ tuổi hai mươi. Người đàn ông không cao, nhưng dáng người cường tráng, ngũ quan có thể coi như đoan chính. Nhưng nhìn ánh mắt sáng lên khi thấy chiếc Ferrari, thậm chí còn chạm tay vào nó, Lê Duẫn Mặc có chút coi thường. Cô gái trẻ bên cạnh thanh tú động lòng người, mặc dù ăn mặc giản dị thế nhưng lại có cảm giác như viên ngọc quý trong gia đình.
Sau đó, Lê Duẫn Mặc nghe thấy anh Thiền, lãnh đạm nói: "Xe của tôi. Anh là ai? Anh đã rửa tay chưa? Mà dám chạm vào xe của tôi?"
Chu Chí Hạo lúc này rất mất mặt, liếc nhìn bạn gái tương lai Lý Hiểu Ý, đáp trả một cách yếu ớt: "Mày là ai? Đây là nhà bạn gái tao, ai cho mày đậu xe ở đây? Giữ mồm giữ miệng một chút đi."
Lý Vi Ý "A" một tiếng, nói: "Hây? Đúng là không biết xấu hổ, cô ấy là bạn gái của anh sao? Cô ấy đã đồng ý chưa mà anh cứ suốt ngày quấn lấy. Tôi là khách của Lý gia, xe không đậu ở đây thì đậu ở đâu? Đất trước cổng này là nhà anh? Anh đã tè ở đây à?"
Lê Duẫn Mặc phun ra một ngụm trà.
Chu Chí Hạo lúc đó mới hai mươi sáu tuổi, vừa quyết định rửa tay gác kiếm, về nhà trông coi cửa hàng. Lý Hiểu Ý mặc dù không biết ai ở trong nhà, nhưng có vẻ như họ là khách, vì vậy cô vội vàng kéo Chu Chí Hạo lại, thấp giọng khuyên nhủ vài câu. Chu Chí Hạo lúc này mới tức giận nói: “Chết tiệt, vì nể mặt Hiểu Ý, hôm nay ông đây tha cho ngươi, hãy đợi đấy.” Ánh mắt hắn âm trầm, rõ ràng là ghi hận.
Lý Vi Ý đã thắng trong cuộc cãi vã, cô cảm thấy hơi hối hận vì không thể kích động Chu Chí Hạo thể hiện sự bạo lực trước mặt chị gái cô. Cô thấp giọng chửi một câu "Đồ cặn bã", rồi trở lại ghế sô pha, bình tĩnh ngồi xuống.
Cô cảm thấy thực sự, thực sự rất cao hứng, vừa rồi sao mình có thể biểu diễn tốt như vậy. Cuối cùng, cô có thể tự tay chia rẽ bọn họ. Chu Chí Hạo, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới.
Lê Duẫn Mặc nhìn xem anh Thiền đang ngồi vắt chéo chân, mũi chân còn nhấc lên nhấc xuống, đôi mắt hơi nheo lại cùng nụ cười ác ý ở khóe miệng - toàn thân Lê Duẫn Mặc rơi vào hỗn loạn.
Anh Thiền trong trí nhớ, là thái tử của tập đoàn Phúc Minh, đại thiếu gia đứng đầu Ninh Thành, chưa bao giờ hành sự lỗ mãng, lãnh đạm lạnh lùng, tiêu tiền như nước, tiêu trăm vạn không chớp mắt. Bạn gái chỉ được chọn trong số những đại hoa khôi trong trường, sở thích duy nhất là chơi game và chơi thể thao. Khi anh nổi nóng lên thì ngay cả cha cậu, anh cũng không để vào mắt.
Nhưng hôm nay anh Thiền, đối đãi với một nhà nghèo túng này nhiệt tình như lửa vậy. Lê Duẫn Mặc tin rằng chắc hẳn anh Thiền còn có động cơ khác. Bởi vì anh Thiền của cậu không phải chỉ là một kẻ ngốc có nhiều tiền, anh ấy rất thông minh. Anh Thiền thỉnh thoảng được cha Trương đưa đến công ty, nơi anh được tôi luyện nên mới trở nên thuần thục như ngày hôm nay, Lê Duẫn Mặc cũng đã được chứng kiến một hai lần.
Nhưng vừa rồi, anh Thiền thực sự đã cãi nhau với Chu Chí Hạo, như một tên lưu manh. Vô cùng âm dương quái khí, vô cùng chanh chua, giống... giống như cái gì đây này? Đúng, giống như bắt chước mấy tên thái giám trên TV.
Lê Duẫn Mặc không thể không nhìn xuống, vào phần giữa hai chân của Lý Vi Ý, một ý nghĩ buồn cười hiện lên trong đầu cậu – anh Thiền ngày hôm qua nhảy xuống nước có phải đã bị thương...
...