Mục lục
A Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hôn nhau đi, hôn đi, hôn đi..." Mọi người đang ồn ào, Trình Duệ Nghiên xấu hổ dựa vào cánh tay của Lý Vi Ý, hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía bạn trai, hơi khép mắt lại. Lý Vi Ý đang chếnh choáng cũng bị làm cho tỉnh lại mấy phần, hét lên: "Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói."

Tất cả mọi người đều yên tĩnh.

Lý Vi Ý nhìn Trình Duệ Nghiên, thâm tình nói: "Chúng ta đừng làm những chuyện dung tục kia, để bọn họ được thừa cơ xem náo nhiệt, muốn hôn thì sau này đóng cửa lại rồi làm. Anh có vài lời trong lòng muốn nói với em, những lời này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi. Trình Duệ Nghiên, anh chúc em năm 2014 mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, chúc em tiến bộ trong học tập, chúc em ngày càng xinh đẹp, ước mơ sớm trở thành sự thật. Quan trọng nhất, anh hy vọng rằng tất cả mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em, bởi vì trong trái tim anh, em là người tốt nhất trên thế giới."

Vì để tránh không hôn, Lý Vi Ý xem như liều mạng!

Những lời thoại này không còn được ưa chuộng trên internet sau này, nhưng đây là năm 2014, vẫn còn khá hợp mốt, cả phòng đều im thin thít.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, anh Thiền, một người luôn ít nói, lại có thể nói một đoạn dài đầy tình cảm và ý nghĩa như vậy. Cho nên, anh Thiền đôi với Trình Duệ Nghiên là rất yêu thích?

Chỉ có Lê Duẫn Mặc nhìn về phía anh Thiền với ánh mắt vô cùng phức tạp, cậu nghĩ, anh Thiền đã suy nghĩ kĩ chưa? Vẫn lựa chọn bông hoa mẫu đơn kiều diễm nhất thế gian, mà từ bỏ nhành hoa loa kèn nhỏ Lý Vi Ý kia? Nói cách khác, anh Thiền đã quyết định chọn lấy một bông hoa cho mình, chứ không phải là một chân đạp...

Mọi người vỗ tay tán thưởng, Lý Vi Ý cũng cảm thấy mình thể hiện rất tốt, nói rất lưu loát đàng hoàng, không thay Trương Tĩnh Thiền hứa hẹn điều gì, lại cho bạn gái đủ thể diện, cô thấy mình thật thông minh! Cô vô cùng cao hứng nhấc đôi chân thon dài đi về phía ghế sô pha, đột nhiên có người ôm chầm lấy cô, một thân thể mềm mại ngã vào trong lòng, cô cúi đầu liền nhìn thấy Trình Duệ Nghiên đang òa khóc. Lý Vi Ý đang định vội vàng an ủi cô, thì hai cánh môi đầy đặn và ấm áp trùng điệp áp lên môi cô, chiếc lưỡi trơn mượt mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô tùy ý cùng cướp đoạt...

Lý Vi Ý như gặp phải sét đánh, đứng bất động tại chỗ.

Đến khi cô kịp phản ứng thì Trình Duệ Nghiên đã kết thúc nụ hôn nồng cháy, ngượng ngùng rụt rè đi cắt bánh kem. Lý Vi Ý miệng hé mở, ngơ ngơ ngác ngác đi trở lại sô pha, ngồi xuống. Có người ồn ào lại rót rượu cho cô, cô cứ theo bản nắng mà uống cạn. Vốn đã ngà ngà say, lần này ngày cả mắt cô cũng không mở nổi. Trong lúc mơ màng, cô lại thấy Trình Duệ Nghiên tiến đến gần!

Lý Vi Ý sợ chết khiếp, không, đừng tới đây, cô muốn về nhà!

Cô kéo Lê Duẫn Mặc cũng say khướt bên cạnh: “Lái xe đưa tôi về nhà.”

Lê Duẫn Mặc loạng choạng muốn đứng lên, lại bị Lý Vi Ý đè xuống: "Không được, cậu, cậu say rượu làm sao lái xe." Thế nhưng Lý Vi Ý nghĩ đi nghĩ lại, trên đời này ngoài cậu ta ra còn có ai có thể đưa cô về nhà đây.

Cô không biết Trương Tĩnh Thiền và Trình Duệ Nghiên trước đây đã tiến triển tới bước nào, nếu tối nay Trình Duệ Nghiên và cô say rượu rồi lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cô không biết nên đối mặt với linh hồn và thể xác của mình như thế nào nữa? Trương Tĩnh Thiền đối với cô ấy lại có suy nghĩ thế nào đây?

Cuối cùng, cô gọi cho Hứa Dị. Lúc này, cô không nghe được đầu dây bên kia có kết nối hay không, phối hợp nói: “Hứa Dị, anh Hứa Dị, anh Hứa Dị, đưa em về nhà đi, em muốn về nhà, em muốn về nhà..."

Gọi điện thoại xong, Lý Vi Ý liền ôm cửa phòng, mặc cho người khác khuyên thế nào cũng không chịu quay lại. Khi Hứa Dị đến, anh rất ngạc nhiên khi thấy cậu chủ nhỏ của mình đang đu trên cửa như một con bạch tuộc. Bình thường cậu chủ nhỏ đối với anh vô cùng lãnh đạm, nhưng hôm nay ánh mắt sáng ngời, vừa khóc vừa mách, khiến Hứa Dị trong lòng run lên, không hiểu sao lại cảm thấy thiếu niên trước mắt có chút đáng thương.

Sau đó, Lý Vi Ý liền như một con chim mệt mỏi được trở về tổ của nó. Trọng lượng nặng nề khiến Hứa Dị thở hổn hển, lui về phía sau hai ba bước, mới không đem cậu chủ nhỏ ném xuống đất.

Kí ức của Lý Vi Ý sau đêm đó bị phân mảnh, nàng chỉ mơ hồ nhớ mình đã ôm một người, hình như đang khóc, hình như lại cười không ngừng.

Có một giọng nói dịu dàng và bất lực luôn luôn an ủi bên tai cô:

"Đừng sợ, có tôi ở đây."

"Được, đưa cậu về, hiện tại liền đưa cậu về."

"Trình Duệ Nghiên không tới, không tới, đừng sợ."

"Trung thành, tôi đương nhiên trung thành."

"Được, tôi thề sẽ vĩnh viễn trung thành với cậu."

…………

Sáng sớm ngày thứ ba, Lý Vi Ý tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, phát hiện mình vẫn đang nằm trong biệt thự.

Hai tay ôm đầu, cô ngồi xổm trên giường tự kỷ hồi lâu.

Đã hai ngày trôi qua, chuyện của chị gái cô còn chưa có tiến triển, còn bị một nữ nhân cưỡng hôn. Cuối cùng, còn say rượu phát điên. Cố gắng nhớ lại, hẳn là cô không nói điều gì không nên nói, nhưng cô đã sai Hứa Dị, đến đón cô một chuyến, còn nhất định muốn anh ta bày tỏ lòng trung thành. Với tư cách là thái tử gia, những điều này...hẳn cũng...không tính là khác người a.

Cuối cùng, cô đỏ mặt, hung hăng nghĩ, Trương Tĩnh Thiền đều do anh hết, nếu không phải bạn gái của tên này cưỡng hôn cô, cô có mất khống chế mà làm ra những chuyện xấu hổ này không?

Trương Tĩnh Thiền, thái tử bị phế, nếu anh còn không đến đây, cô liền khiến cho tình yêu thanh xuân vườn trường đẹp đẽ của anh tan thành mây khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK