Lý Vi Ý mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng học nhỏ, bên cạnh chỉ có một người. Người kia tựa đầu lên trên vai cô ngủ gục.
Còn cô thì một cánh tay gối lên đầu, tay còn lại... ôm lấy vai của người kia.
Người kia liền ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, lại định nhào vào trong ngực cô: "A Thiền, tối qua anh ngủ không ngon sao? Vừa rồi em đột nhiên ngủ quên mất."
Lý Vi Ý bị dọa sợ tới mức đẩy cô ta ra, nghĩ thầm không phải cô ngủ không ngon, chỉ là khi cô đến một lần, thì bạn trai thật của cô ta sẽ tắt nguồn một lần a.
Cô chộp lấy cặp sách, định chạy.
Trình Duệ Nghiên bĩu môi: "Anh đi đâu thế? Anh đã đồng ý dạy toán cao cấp cho em rồi mà, cuối tuần này em thi!"
Lý Vi Ý nặn ra một nụ cười: "Anh đột nhiên nhớ tới có việc gấp, hay là em.. tự học đi! Có chí ắt làm nên, bảo bối, em có thể làm được, cố lên! " Cô không đợi đối phương phản ứng, liền chạy ra khỏi phòng học.
Cho đến khi chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, đằng sau không thấy có ai đuổi theo, Lý Vi Ý mới thở hổn hển, trong lòng cô liền vô cùng vui mừng——cô đã trở lại!
Cô liếc nhìn điện thoại, sửng sờ, không phải chứ?
Năm 2014, ngày mười một tháng ba.
Đã hai tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng cô xuyên không.
Thời gian của cả hai bên trôi qua không giống nhau.
Lý Vi Ý ngay lập tức gọi cho Trương Mặc Vân, nhưng ông ta không bắt máy. Cô lại gọi cho Ngô Hinh Tuệ, biết được rằng cha anh đang đi công tác ở Thượng Hải.
Lý Vi Ý quyết định đến thăm chị gái trước, sau đó đến Thượng Hải để bàn kế hoạch với Trương Mặc Vân.
Cô chạm tay vào chìa khóa chiếc Ferrari trong túi, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc xe màu đỏ rực đậu cách đó không xa. Cô liền gọi điện cho tài xế: "Lê Duẫn Mặc, cậu đang ở đâu?"
Lê Duẫn Mặc: "Mới tan học, sao vậy anh?"
"Buổi sáng còn có lớp không?"
"Không có."
"Vừa hay, đến bãi đậu xe đi."
"Được!"
Thời gian trôi qua hai tháng, một lần nữa cậu ta lại được phép ngồi vào ghế lái, Lê Duẫn Mặc thụ sủng nhược kinh: “Anh thực sự muốn cho em lái xe sao?”
"Tôi lại chóng mặt, đi."
“Muốn đi bệnh viện hay không a?” Lê Duẫn Mặc mặc dù ngoài mặc tỏ ra lo lắng, nhưng mặt mày lại hớn hở, “Hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi?”
"Đến nhà Lý Vi Ý."
Lê Duẫn Mặc xém chút nữa đạp nhầm chân ga, nói: "Anh Thiền, anh đừng đùa giỡn tình cảm của em nữa. Khi em hỏi anh có đến nhà họ Lý nữa không, anh trả lời thế nào?"
"Tôi trả lời thế nào?"
Lê Duẫn Mặc tức giận nói: "Anh hỏi em Lý Vi Ý là ai? Anh nói anh không biết cô ta, anh còn nói em ăn no rửng mỡ, còn đánh em một trận!"
Lý Vi Ý cười "phụt" một tiếng nói: "A... Khi đó, tôi đã hạ quyết tâm sẽ hết lòng hết dạ vì chị dâu của cậu, vì vậy tôi mới không thừa nhận. Nhưng hai tháng qua, mỗi lần tôi nằm mơ nửa đêm tỉnh dậy, tôi lại phát hiện mình vẫn không buông bỏ chị dâu nhỏ của cậu được, nhanh lên đừng có vừa lái xe vừa nói nhảm."
Lê Duẫn Mặc: "..."
Cậu ta chăm chỉ lái xe một lúc, hỏi: "Vậy còn Trình Duệ Nghiên thì sao? Em nghĩ khoảng thời gian này hai người vẫn đang rất tốt."
Lý Vi Ý cũng không ngẩng đầu lên: "Làm sao bây giờ? Tôi đẹp trai lại ưu tú như vậy, chẳng lẽ không thể đồng thời có hai cô bạn gái được hay sao?"
Lê Duẫn Mặc hoàn toàn không nói nên lời, quay đầu nhìn lại, anh Thiền của cậu không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy nhỏ, và đang cúi đầu viết một dãy số lên đó.
"Anh Thiền, anh đang viết cái gì vậy?"
“Không có gì.” Lý Vi Ý nhanh chóng gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Tĩnh Thiền vang lên, Lý Vi Ý liếc nhìn, đó là một số điện thoại bàn xa lạ. Cô thầm nghĩ, thêm một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, chắc là bán hàng khuyến mại nên trực tiếp tắt máy.
Kết quả là đối phương không chịu thua mà điện thêm ba bốn lần nữa.
Lý Vi Ý không còn cách nào khác đành phải bắt máy: "Alo? Alô."
Một giọng nữ có phần ngọt ngào trẻ con nhưng ngữ khí lại trầm thấp truyền đến: "Xin chào."
Lý Vi Ý: "Ai vậy?"
Cô gái hỏi: "Lý Vi Ý?"
Lý Vi Ý dứt khoát trả lời: “Là tôi.” Đột nhiên cô mở to hai mắt: “Anh, anh…”
Đầu dây bên kia nói: “Tôi là Trương Tĩnh Thiền.”
Lý Vi Ý ngồi thẳng dậy: "Anh cũng đến đây!"
Lê Duẫn Mặc nhìn cô hai lần, anh Thiền hôm nay lại hành động kỳ lạ, tâm trạng đặc biệt hoạt bát và cởi mở, giống như hai tháng trước. Điều này, là thỉnh thoảng đổi tính sao?
“Đúng, tôi đang ở trong cơ thể cô.” Trương Kinh Thiền thanh âm có chút buồn bực, tựa hồ không có quá mức vui mừng trước kỳ tích này.
Nhưng Lý Vi Ý lại rất vui vẻ: “Anh xem xem, tôi không lừa gạt anh đúng chứ?”
"Cô đang ở đâu?"
"Tôi mới tỉnh dậy cách đây nửa tiếng, đang lái xe đến nhà họ Lý."
"Đến đón tôi trước đi."
Lý Vi Ý: "Được, anh đang ở đâu?"
"Ở trường học, tôi đang ở căng tin gọi điện thoại cho cô, đã xin giáo viên nghỉ phép, trên đường đến đây mua cho tôi một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc và thanh toán."
Lý Vi Ý: "Nhưng tôi không biết mật khẩu thẻ tín dụng của anh, nếu được tôi sẽ đưa thẻ tín dụng cho anh sau?"
"Đừng lãng phí thời gian, trên đường đến đây có một cửa hàng điện thoại, thẻ tín dụng cũng không có mật khẩu."
Cúp điện thoại, Lý Vi Ý lấy ví ra, tìm thấy một thẻ tín dụng màu đen và một thẻ nhớ.
Trương Tĩnh Thiền mười chín tuổi có Black card trong truyền thuyết, nhưng lại không hề cài mật khẩu.
Đây có phải là cuộc sống của những người giàu có, xài tiền như nước mà không hề bị giới hạn đây sao?
Nhìn thấy anh Thiền không chớp mắt quẹt thẻ mua chiếc điện thoại di động mới nhất cho cô nữ sinh trung học đó, tâm Lê Duẫn Mặc như đã chết lặng.
Đấy, lại bắt đầu. Một chiếc điện thoại chẳng là gì so với lần trước anh ấy chạy đến nhà người ta để thể hiện sự ân cần quan tâm.
Hai người lái xe đến cổng sau của trường trung học Nhị Nhất, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng bên đường.
Lần trước, Lê Duẫn Mặc chỉ nhìn thấy Lý Vi Ý nằm trên giường từ xa, hiện tại cậu nhìn kỹ cô gái này, cô không cao, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, trên mặt vẫn còn vẻ mủm mỉm của bé gái, trắng trắng mềm mềm, đôi mắt ngấn nước.
Mặc dù cô ta không phải là một đại mỹ nữ như Trình Duệ Nghiên, nhưng nhìn cô ta có vẻ cũng rất thông minh, ngọt ngào và dễ thương.
Lê Duẫn Mặc huýt sáo nhẹ một tiếng, nói: "Anh Thiền, anh có mắt nhìn thật đấy! Chị dâu nhỏ thoạt nhìn cũng không tồi a."
“Đương nhiên rồi!” Lý Vi Ý dựa vào cửa sổ xe, nhìn “bản thân” năm mười bảy tuổi của mình, không khỏi thở dài, làn da của thiếu nữ thật sự không gì sánh được, trắng nõn hồng hào, chạm nhẹ dễ vỡ.
Chỉ là cái “bản thân” này, thản nhiên khoác túi xách ở một bên vai, tay kia đút túi quần, vẻ mặt ủ rũ, đứng như cây bạch dương non.
Thiếu nữ rất vững vàng bước tới, nhưng một người nhỏ nhắn như vậy làm sao có thể bước ra những bước chân mạnh mẽ uy vũ đến thế .
Lê Duẫn Mặc nhỏ giọng nói: "Chị dâu nhỏ có chút ngầu."
Lý Vi Ý cũng thấp giọng nói: "Ừ..."
Trương Tĩnh Thiền đi đến bên cạnh xe, đầu tiên liếc nhìn Lý Vi Ý, người cao 1,82 mét trông giống như một con bọ khổng lồ. Trương Tĩnh Thiền vẫn bất động thanh sắc, nhìn về phía Lê Duẫn Mặc đang ngồi bên cạnh, hất cằm lên: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Lý Vi Ý: "Bởi vì tôi... không tiện lái xe, tôi đã nói với anh rồi mà."
Trương Tĩnh Thiền "Ừ" một tiếng và nói: "Lê Duẫn Mặc, cậu đi về trước đi." Sau đó, anh ấy nhìn Lý Vi Ý: "Cô đi theo tôi."
Lê Duẫn Mặc tuyệt đối không ngờ rằng chị dâu nhỏ còn vượt mặt anh Thiền, ra lệnh cho cậu. Đối mặt với một học sinh trung học, cậu vẫn muốn giữ lại chút thể diện, vì vậy ngay lập tức nói: "Anh Thiền, không phải đâu, em vừa mới chở anh tới." Sau đó, cậu quay qua cười hì hì với “Trương Tĩnh Thiền” rồi nói "Chị dâu, anh Thiền của tôi không phải là người trọng sắc khinh bạn." Lê Duẫn Mặc vẫn rất chắc chắn về điểm này, anh Thiền chưa bao giờ từ bỏ anh em của mình chỉ vì một người phụ nữ.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cậu, cười cười. Có một sự dịu dàng hiếm thấy trong nụ cười ngắn ngủi này. Thế là, Lý Vi Ý liền hiểu rõ - anh ấy thực sự rất vui khi nhìn thấy Lê Duẫn Mặc.
Trương Tĩnh Thiền lại nói với Lý Vi Ý: "Cô đã nói với cậu ấy chưa?"
Lý Vi Ý: "Tôi không có nói, có nên nói không? Cũng coi như có thêm một người trợ giúp."
Trương Tĩnh Thiền: "Quên đi, năng lực phân tích của cậu ấy có hạn, đừng lãng phí thời gian."
Lê Duẫn Mặc: ...
Không phải, cậu nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Thời gian cấp bách, Lý Vi Ý lập tức nói với Lê Duẫn Mặc: “Tôi còn có chuyện muốn làm, cậu bắt taxi trở về đi, nếu cần tôi lại tìm cậu.”
Lê Duẫn Mặc không thể tin nhìn cô: “Anh Thiền, chẳng lẽ trong lòng anh, em chỉ là một công cụ thôi sao?”
Trương Tĩnh Thiền bên cạnh xe khịt mũi nhẹ và nói: "Không kém bao nhiêu đâu." Lý Vi Ý trợn mắt nhìn Trương Tĩnh Thiền một chút, dùng sức nhấn lên vai Lê Duẫn Mặc: "Không, cậu là huynh đệ quan trọng nhất của anh. Hảo huynh đệ, cả một đời, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Bây giờ, cậu một mình đi về trước được chứ?"