Giang gia làm việc nhanh chóng, chỉ nửa buổi tối đã dọn sạch sẽ mắt không gian, rồi dùng hai ngày hai đêm kiểm tra nhiều lần, xác nhận không để lại nhược điểm nào nữa, lúc này mới thong dong báo cho Tăng Thành chủ, có thể thăng đường xét xử lại.
Chuyện cũng đúng như Giang Tộc trưởng dự liệu, hai người không có chứng cứ không làm nên trò trống gì, Tăng Thành chủ thì có thể quang minh chính đại bao che cho Giang gia, nói chứng cứ không đủ, không thể nhận định là Giang Nhất Tinh có tội, thậm chí còn muốn truy cứu trách nhiệm Giang Ly và Viên Ngũ Hành cố ý gây thương tích cho Giang Nhất Tinh.
Duy nhất không ở trong dự đoán của Giang Tộc trưởng là lão tổ tông Giang Nhất Tinh nhà bọn họ, đến nay hôn mê bất tỉnh, mời y sư xem cũng không nói được nguyên nhân.
“Bản quan phán quyết Giang Nhất Tinh vô tội, hai người các ngươi nếu không phục với phán quyết của bản quan, từ hôm nay trở đi trong vòng mười lăm ngày, có thể khiếu nại với Tri phủ.”
Giang Ly tiến lên đưa cho Tăng Thành chủ một tờ giấy, cứ như đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu.
“Đây là đơn khiếu nại.”
Tăng Thành chủ thấy Giang Ly mặt mày bình tĩnh, trong lòng cực kỳ khó chịu, mà nhìn thấy hắn ngay tại chỗ lấy ra tờ đơn kháng án liền càng khó chịu hơn.
Rất rõ ràng, trước khi thăng đường hắn đã đoán trước được kết quả này, đã viết sẵn đơn khiếu nại từ lâu.
Nhưng thế thì sao, Tri phủ sắp sửa thụ lý vụ án này cũng là lên từ vị trí Thành chủ Thanh Thành, cũng từng giúp Giang gia che giấu chuyện bắt cóc trẻ con.
Hơn nữa cho dù Tri phủ là người công chính, trong tình huống không có bất cứ chứng cứ gì, hai tên không biết trời cao đất dày này cáo thắng bằng cái gì, bằng đầu sắt à?
......
Hoàng triều Đại Chu chia làm 26 phủ, dưới mỗi phủ có mười mấy thành thị lớn, bây giờ Thanh Thành thuộc về thành thị lớn, thuộc quản lý của phủ Thiên Khánh, mà đơn khiếu nại đương nhiên là phải giao vào tay Tri phủ Thiên Khánh phủ Cung Bằng.
Cung Tri phủ nhận được đơn khiếu nại, gọi Giang Tộc trưởng và Tăng Thành chủ tới, hỏi chi tiết chuyện đã xảy ra một lần xong, hoàn toàn yên tâm.
......
“Trương Ly, Viên Ngũ Hành, trước khi thăng đường phải nói cho các ngươi biết, phán quyết của bản quan chính là phán quyết cuối cùng, trừ phi có chứng cứ mới có thể xóa bỏ phán quyết lúc đầu, bằng không hai người các ngươi không thể khiếu nại lên trên nữa, đã nghe rõ chưa.”
Cung Tri phủ ngồi chính giữa đại đường, một bên là Trương Ly và Viên Ngũ Hành, một bên là Giang Tộc trưởng, dù sao Giang Nhất Tinh giờ vẫn đang hôn mê, bảo lão tới cũng vô dụng.
Tuy Giang Tộc trưởng vẫn như trước không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt Viên Ngũ Hành, nhất định lão đang cười thầm trong lòng.
Ngoài đại đường chỉ còn lác đác mấy chục người, so với trước mà nói ít hơn nhiều, dù sao mọi người đều biết chứng cứ không đủ, Giang Ly và Viên Ngũ Hành không thắng kiện được. Tăng Thành chủ đứng trong đó, chuẩn bị xem trò vui.
“Đã rõ.” Giang Ly cao giọng trả lời, Viên Ngũ Hành cũng nói tiếng rõ theo.
“Nhưng trước khi thăng đường ta muốn thêm một bị cáo.”
“Có thể, nhưng phán quyết lần này của bản quan vẫn là phán quyết cuối cùng, ngươi không thể tạm thời thêm người vào để làm lý do kháng án.”
Giang Ly gật đầu ý bảo biết được, cằm hơi nâng lên, đứng chắp tay sau lưng: “Ta muốn tố cáo Tăng Thành chủ Thanh Thành, trong lúc nhậm chức lạm dụng chức quyền, lấy quyền mưu tư, che dấu sự thật Giang Nhất Tinh bắt cóc trẻ con, phá hỏng chứng cứ quan trọng, xin Cung Tri phủ phán quyết!”
Giang Tộc trưởng tim thịch một cái, nhất thời cảm giác không ổn, muốn kiện Thành chủ, quan viên thụ lý phải Tam phẩm trở lên, Cung Tri phủ chính là quan Tam phẩm, kiện vậy đúng là hợp pháp, nhưng lão không nghĩ ra Giang Ly muốn làm gì, chẳng lẽ kiện thêm một Thành chủ là có thể thắng sao?
Lão cứ cảm giác mình quên cái gì đó.
Giang Tộc trưởng không rành luật pháp, không rõ mục đích Giang Ly, nhưng Tăng Thành chủ và Cung Tri phủ lại hiểu mục đích Giang Ly ngay tức thì, hai vị Nguyên Anh tu sĩ nóng lạnh không sợ nháy mắt phía sau lưng rơi đầy mồ hôi lạnh.
“Ta nghi ngờ chứng cứ quan trọng nhất bản án, mắt không gian huyết tế hài nhi bị phá hỏng là do Tăng Thành chủ gây ra, kính xin Cung Tri phủ thượng tấu triều đình, xin Hồi Tưởng Thời Gian, trả hiện trường về trạng thái cũ!”
Giang Ly nói đập tan chút may mắn cuối cùng của hai người.
Chuyện này sắp lên đến triều đình!
Bọn họ không có hậu đài già thiên tế nhật (1) nào lớn trong triều đình!
*(1) che trời*
Trong Cửu đại Hoàng triều chỉ có Hoàng triều Đại Chu dám lấy pháp lập quốc, cũng chỉ có Hoàng triều Đại Chu có năng lực lấy pháp trị quốc, nguyên nhân chính là hoàng tộc Đại Chu tinh thông Thời gian chi đạo, có thể lội ngược dòng thời gian!
Nhưng nhân quả Thời gian chi đạo rất nặng, không thể dùng tùy tiện, nên Đại Chu quy định chỉ những trường hợp đặc biệt mới có thể dùng Thời gian chi đạo, ví dụ như án có ảnh hưởng lớn đến quốc gia, hay vụ án liên quan đến sự liêm khiết của quan Thất phẩm trở lên...
Mà Tăng Thành chủ thì là quan Ngũ phẩm.
“Ngươi ngậm máu phun người!” Tăng Thành chủ không để ý hình tượng, chửi ầm lên.
Tăng Thành chủ là muốn kêu oan thật, là Giang gia phá hỏng mắt không gian, hắn cùng lắm coi như là nhân chứng, sao vào miệng tiểu tử này thì biến thành hắn làm mất rồi?
Giang Ly mắt điếc tai ngơ.
Tăng Thành chủ có phá hỏng không gian không, không quan trọng. Quan trọng là vị trí hắn trong vụ án này là bị cáo.
“Trương Ly, ngươi muốn xin triều đình Ngược dòng thời gian thật sao?” Cung Tri phủ nhìn chằm chằm Giang Ly, ánh mắt lạnh lẽo, hắn cảm giác mình bị Giang Ly tính kế.
Quan trọng hơn là thông qua Ngược dòng thời gian không chỉ có thể nhìn thấy người Giang gia phá hỏng mắt không gian, còn có thể thấy Giang Nhất Tinh ở trong không gian tu luyện Ma đạo!
Một khi chuyện Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo bị vạch trần, vậy những người giữ chức Thành chủ Thanh Thành đều sẽ bị triều đình điều tra từng người một lượt, đến lúc đó mình bọn họ ai cũng chạy không thoát!
Viên Ngũ Hành cũng phản ứng lại vì sao Giang Ly mặc kệ Giang gia phá hư mắt không gian, hóa ra là chờ cái này.
“Ta xác định.”
“Ngươi - muốn - xin - thật - sao!” Cung Tri phủ lặp lại từng từ hỏi lại lần nữa, khí thế Nguyên Anh điên phong phóng ra, giống như mãnh hổ rít gào, bọn nha dịch hai đùi run lẩy bẩy, chịu không nổi trước, quỳ xuống đất, tiếp theo chính là Giang Tộc trưởng, Viên Ngũ Hành.
“Ta xác định.” Giang Ly vẫn bộ dáng thản nhiên, như không thấy sát ý của Cung Tri phủ, thậm chí còn lấy ra đơn xin đã viết sẵn từ trong tay áo, đặt tới trước mặt Cung Tri phủ.
Nhìn thấy nét mực đơn xin còn chưa khô, Cung Tri phủ thiếu chút nữa không bình tĩnh nổi muốn giết Giang Ly ngay tại chỗ!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám ra tay.
Nếu bây giờ hắn ra tay, vậy mới là xong thật.
“Trương Ly đúng không, giỏi, ngươi giỏi lắm!” Cung Tri phủ một chưởng đập vỡ bàn, giận dữ rời đi. Giang Tộc trưởng và Tăng Thành chủ cũng không sợ bị hiềm nghi nữa, mặt âm trầm đi theo sau.
Theo Cung Tri phủ đi xa, sát ý dày đặc dần nhạt đi, Viên Ngũ Hành lúc này mới khôi phục một chút sức lực, lảo đảo đứng dậy.
“Cung Tri phủ chưa ra tay, chỉ dùng sát khí đã làm ngươi sợ đến vậy, dù gì cũng là Kim Đan điên phong, có thấy mất mặt không.” Giang Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cười mắng.
Viên Ngũ Hành cười khổ: “Trương tiền bối, Cung Tri phủ chính là Nguyên Anh điên phong, đối mặt sát ý cấp bậc cỡ đó, Kim Đan kỳ sao chống được.”
Giang Ly bĩu môi: “Viện cớ, khi ta Kim Đan Điên phong từng giết Nguyên Anh điên phong rồi.”
Viên Ngũ Hành sửng sốt, hơn nửa ngày mới rặn ra một câu: “Tiền bối hảo thân thủ.”
Viên Ngũ Hành là bội phục Giang Ly thật, ngươi xem người ta thân là Đạo Tông Hành Tẩu, bàn về địa vị, thậm chí còn cao hơn nửa bậc với Hoàng tử Đại Chu, quan Nhất, Nhị phẩm thấy cũng phải mặt tươi cười nghênh đón, nhưng người ta lại bỏ thân phận đó không cần, dựa theo luật pháp Đại Chu từng bước dồn Giang gia vào chỗ chết!
Lợi hại!