“Nhưng bí cảnh Huyền Diệu nằm ở đâu?”
Thiên hạ bí cảnh nhiều vô số, quy tắc kỳ lạ đủ kiểu, Giang Ly không thể nào biết hết tất cả bí cảnh.
Nhưng không sao, hắn không biết thì có người chuyên nghiệp biết.
...
Người Thiên Cơ lâu đều tu luyện một công pháp tên là Chấp Chưởng Thiên Cơ đến lúc phi thăng, tu luyện đến đại thành, có thể mơ hồ dự cảm phúc họa bản thân, gặp dữ hóa lành, tránh né nguy hiểm. Đáng tiếc công pháp này Thiên Cơ lâu không bán ra ngoài, không thì có rất nhiều tu sĩ muốn tu luyện công pháp này.
Trong Thiên Cơ lâu thì lâu chủ tu luyện là cao nhất, tiếp đến là người phụ trách mở Thiên Cơ lâu ở các đại Hoàng triều, những người này tuy không bằng lâu chủ nhưng cũng đến trình độ cảm giác được họa phúc.
Chu Hữu Phúc người phụ trách mở Thiên Cơ lâu ở Đại Chu nằm trên sân thượng, đắm chìm vào linh khí ngưng tụ trong bể tắm, hưởng thụ giây phút an bình.
Muốn nói Thiên Cơ lâu thích Hoàng triều nào nhất thì đó nhất định là Đại Chu. Dân nơi này tuân thủ quy tắc sẽ dựa theo quy tắc của Thiên Cơ lâu mà làm, không liều lĩnh bắt người Thiên Cơ lâu lấy công pháp, cũng không ngốc đến mức vào Thiên Cơ lâu ăn trộm đồ, lại càng sẽ không vì ham rẻ mua thông tin bản cắt rồi nói Thiên Cơ lâu cung cấp thông tin không đúng.
Cho xin, Thiên Cơ lâu bọn ta tiền nào của nấy, lúc đưa thông tin cho ngươi đã nói là bản bị cắt, chính ngươi cảm giác tu vi cao không thành vấn đề, liên quan gì tới bọn ta?
Mấy khách hàng như vậy là làm Thiên Cơ lâu đau đầu nhất.
Còn có loại nữa là không có tiền, phải mặc cả cho bằng được, nói ngươi thông tin này của ngươi ta biết một ít rồi blah blah, không đáng nhiều linh thạch như vậy.
Thiên Cơ lâu bọn họ đưa thông tin trước giờ không giảm giá chứ đừng nói là tặng không!
Sát hạch mười năm một lần vừa qua, Thiên Cơ lâu Đại Chu bọn họ công trạng đứng nhất, độ hài lòng khách hàng thứ nhất, làm mấy phân lâu chủ khác ghen tị đến đỏ mắt.
“Đại Chu, tốt!”
Chu Hữu Phúc cảm giác mình không hổ họ Chu, rất có duyên phận với Đại Chu.
Hắn vui vẻ ngâm thân hình núc ních vào trong linh thủy , òng ọc bay lên một đống bong bóng to.
Nhưng quái, vừa rồi mình còn cảm nhận được vận may mình tới tấp, sao giờ họa phúc khó định, tương lai toàn hỗn độn?
Người hầu gần đó nghe được người phía dưới truyền lời, hoang mang rối loạn chạy đến bên cạnh ao, kinh hãi nói: “L- lâu chủ, không hay rồi, Giang Nhân Hoàng đến đây!”
Chu Hữu Phúc sợ tới mức quên thở, uống một ngụm nước tắm.
“Thiên Cơ lâu bọn ta không trái luật phạm tội, không tu luyện Ma đạo, lương tâm định giá, sao hắn lại đến đây?!”
...
Đại đa số người tới Thiên Cơ lâu đều che mặt gặp người, che giấu thân phận, không có tiền thì lấy miếng vải đen che mặt lại, có tiền thì dùng vải đen ẩn linh lực dao động che mặt. Thiên Cơ lâu cũng không để ý, bọn họ chỉ là bán thông tin, về còn bán cho ai thì họ không để ý.
Mà những người lộ mặt mua thông tin, bọn họ cũng không để ý, đây là tự do của khách hàng.
Nhưng hôm nay bọn họ không thể không để ý, thậm chí phân lâu chủ cũng phải đi ra nghênh đón.
Bởi vì Giang Nhân Hoàng đến đây.
“Hoan nghênh Giang Nhân Hoàng đến thị sát.”
Chu Hữu Phúc dẫn theo những cấp cao của Thiên Cơ lâu ra nghênh đón Giang Ly, đám người bịt mặt chung quanh đồng tử hơi co lại, lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cũng không thèm che giấu thân phận, đều đến xem Giang Ly.
Đây chính là Giang Nhân Hoàng thật, cả đời chưa chắc được một lần!
May mà đệ tử Thiên Cơ lâu giữ trật tự, không để mọi người vây quanh Giang Ly.
Giang Ly thấy Chu Hữu Phúc như vậy, thầm nghĩ không phải mình tới mua thông tin bí cảnh Huyền Diệu à, sao giống tổng lâu chủ tuần tra công việc các nơi vậy?
Giang Ly không biết, đối với người Thiên Cơ lâu mà nói, Giang Ly chính là đến tuần tra công việc.
200 trước Giang Ly chủ trì vẽ bản đồ Cửu Châu, Thiên Cơ lâu ngồi lại phân tích, cho rằng Giang Ly bất mãn với việc làm của bọn họ, mượn cơ hội nhắc nhở bọn họ.
Nếu 200 năm trước Thiên Cơ lâu còn lòng mang bất mãn với Giang Ly thì trải qua hai trăm năm, chứng kiến Giang Ly vô số lần ung dung giết chết những Vực Ngoại Thiên Ma mạnh tuyệt vọng thì Thiên Cơ lâu quả thật không dám có một chút một xíu oán giận nào với Giang Ly nữa.
Cho nên nếu Giang Ly lại đến Thiên Cơ lâu, nhất định phải hầu hạ hắn cho tốt, để hắn không moi được lỗi gì ở Thiên Cơ lâu.
“A không phải...”
“Tôn chỉ đối tiếp khách: Khách hàng chính là tiên nhân của chúng ta. Giang Nhân Hoàng mời xem, đây là đại sảnh tiếp khách của Thiên Cơ lâu bọn ta, bọn ta sẽ cho mỗi vị khách vào một căn phòng riêng, có người phụ trách tiếp đón, cực kỳ bảo mật, làm khách hàng hài lòng.” Chu Hữu Phúc ngựa quen đường cũ giới thiệu hình thức làm việc của Thiên Cơ lâu sau cải cách cho Giang Ly.
“Trong tay người phụ trách sẽ có cầu thủy tinh nối trực tiếp với tổng bộ, thông qua cầu thủy tinh có thể tìm đọc tất cả tư liệu Thiên Cơ lâu nắm giữ.”
“Bọn ta định giá cũng là theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, nhất định sẽ không nâng giá tu sĩ.” Chu Hữu Phúc lấy ra một quyển sách dày cộm, có lẽ chính là tiêu chuẩn định giá mà hắn nói.
“Nếu là thông tin Thiên Cơ lâu không có, bọn ta sẽ theo nhu cầu của khách hàng, đi các nơi thu thập đầy đủ tất cả, đương nhiên, có những tình báo riêng tư, bọn ta kiên quyết sẽ không bán ra!” Chu Hữu Phúc nói như đinh đóng cột, mặt đầy chính khí, còn hắn nói có thật hay không thì không biết được.
Nhưng Giang Ly chú ý tới hắn nói là “kiên quyết không bán ra” chứ không phải “kiên quyết không thu thập”.
“Ừm, kiên quyết sẽ không thu thập, làm tốt lắm.” Giang Ly giả vờ giả vịt gật đầu, vỗ vỗ vai Chu Hữu Phúc.
Sao Chu Hữu Phúc nghe không ra ý ở ngoài lời Giang Ly, đang nhắc bọn họ đây mà.
“Đúng! Bọn ta kiên quyết sẽ không thu thập!” Hắn vội vàng tỏ thái độ, về phần có làm vậy không, xong chuyện này để lâu chủ tự quyết định vậy.
“Không biết Nhân Hoàng có hài lòng với việc làm của bọn ta không?”
“Cũng không có vấn đề gì, lần này ta đến là muốn biết thông tin về bí cảnh Huyền Diệu.”
Chu Hữu Phúc cho rằng Giang Ly là đang tùy tiện đưa ra vấn đề, xem thử năng lực xử lý tình báo của Thiên Cơ lâu, vội vàng lấy cầu thủy tinh ra đích thân thao tác.
Lập tức tất cả thông tin về bí cảnh Huyền Diệu đều được sắp xếp lại bỏ trong ngọc phiến, cung kính giao cho Giang Ly để hắn kiểm tra.
Giang Ly nhìn lướt qua, khá lắm, đến ngày sinh tháng đẻ người sáng tạo bí cảnh Huyền Diệu còn viết ra hết, còn nói các ngươi không bán tình báo riêng tư?
Nhưng hắn cũng không xen vào Thiên Cơ lâu, quyền lực Nhân Hoàng không lớn vậy, vừa rồi hắn nói một tiếng xem như đề nghị, giờ lại muốn nói việc này, đó chính là vượt quyền rồi.
“Bao nhiêu linh thạch?”
“Nhân Hoàng nói đùa, mấy thứ này giá trị không mấy viên linh thạch, coi như là Thiên Cơ lâu tặng cho Nhân Hoàng điện.”
Hai người nhún nhường một chặp, cuối cùng Giang Ly vẫn lấy cái giá thích hợp đưa linh thạch vào ngực Chu Hữu Phúc.
Chu Hữu Phúc ôm linh thạch, như là ôm củ khoai nóng phỏng tay, nhận không phải, từ chối cũng không được.
Giang Ly được mục đích xong, hóa thành một vệt sáng rời đi.
Chu Hữu Phúc gọi một tên đệ tử Thiên Cơ lâu đến: “Ta nhớ ngươi am hiểu họa đạo?”
“Vâng, lâu chủ.”
“Vậy ngươi vẽ lại cảnh vừa rồi ta và Giang Nhân Hoàng đứng với nhau, bồi giấy, treo lên tường, nhớ kỹ, phải dùng đồ tốt nhất! Làm tốt ta tăng lên cho ngươi làm đệ tử trụ cột.”
“Vâng!” Tên đệ tử Thiên Cơ lâu nọ siết chặt nắm tay, kích động vô cùng.
Mấy ngày sau, một bức họa [Giang Nhân Hoàng ở Thiên Cơ lâu] treo đại sảnh Thiên Cơ lâu, vô số người dừng chân thưởng thức.
Trong tranh, Giang Ly vỗ vai Chu Hữu Phúc, dáng vẻ như giao phó trọng trách, Chu Hữu Phúc mặt đầy chính khí, bộ dáng như gánh vác được trọng trách.