“Ta có đại án muốn báo.” Giang Ly bỏ Giang Nhất Tinh xuống đất, chắp tay với Tăng Thành chủ.
“Nói.”
“Ta tên Trương Ly, người Thanh Thành, Tán tu Nguyên Anh. Vị này là Viên Ngũ Hành bạn của ta, Tán tu Kim Đan, bọn ta nghe nói Thanh Thành mấy năm gần đây có nhiều trẻ con mất tích, mà người quan phủ Thanh Thành lại không đủ nên âm thầm điều tra, rốt cuộc bắt được thủ phạm.”
Giang Ly dừng lại, tay chỉ Giang Nhất Tinh dưới đất.
“Thủ phạm chính là lão tổ tông Giang gia, Giang Nhất Tinh!”
Quần chúng ngoài đại đường nghe Giang Ly nói, nháy mắt ồ lên.
Hơn mười vị phụ mẫu mất con nghe vậy càng gào khóc to hơn, nếu không có hộ vệ ngăn lại thì đã xông vào đại đường muốn Giang Nhất Tinh đền mạng. Bọn họ được Viên Ngũ Hành cho biết con mình đã bị huyết tế.
“Trương Ly, nói không thể nói lung tung, Giang gia đời đời lương thiện, lại từng sinh ra bậc Nhân tộc hào kiệt Giang Nhân Hoàng, nếu ngươi không có chứng cứ, suy đoán lung tung, bản quan sẽ định ngươi tội phỉ báng.” Giọng Tăng Thành chủ bình thường, nhưng lại hơi có ý uy hiếp trong đó.
“Chứng cứ đương nhiên là có. Tại sao Giang gia liên tục bắt cóc trẻ con, Giang Nhất Tinh tư chất bình thường, tu luyện đến Kim Đan là đã cố hết sức, nên lão liền nghĩ tới dùng cách Ma đạo, huyết tế hài nhi. Lấy hài nhi chi hình, bổ Nguyên Anh chi ý, làm thế mới có thể đột phá Nguyên Anh kéo dài thọ mệnh.”
Giang Ly không đếm xỉa Tăng Thành chủ uy hiếp, chậm rãi phân tích.
“Không biết ta nói có đúng không, Giang Nhất Tinh?” Giang Ly cúi xuống nhìn Giang Nhất Tinh khuôn mặt già nua nhưng sắc mặt hồng hào, đây là do hấp thu huyết khí hài nhi mà ra.
“Ngươi rốt cuộc là ai!” Giang Nhất Tinh nằm dưới đất, bị thương nặng không thể động đậy, trong lòng vô cùng khiếp sợ, trừ người cùng thế hệ với lão, cùng ở Thanh Thành, ai mà biết lão tư chất bình thường, trình độ nằm ở có hi vọng Trúc Cơ, nhưng Kim Đan khó thành chứ!
Giang Ly truyền âm: “Lấy danh hào ta để lừa người mà lại không nhận ra ta sao, đường ca?”
Giang Nhất Tinh trợn to, trong mắt phản chiếu biến ảo hình dáng Giang Ly, rốt cuộc từ thân hình vầng trán vẻ mặt loáng thoáng nhìn ra hình dáng người từng bỏ nhà trốn đi.
Sợ hãi như con sóng lớn bao trùm Giang Nhất Tinh, Giang Ly tự mình ra tay chỉnh trị Giang gia, vậy lão không còn con đường sống nào nữa, đừng nói là Thành chủ Thanh Thành bao che lão, dù có là Hoàng đế Đại Chu đích thân tới cũng vô dụng!
Lão muốn dùng tất cả sức mạnh để hét ra tên Giang Ly, lại bị một đạo pháp thuật của Giang Ly âm thầm đánh bất tỉnh, không biết sau mấy ngày mới tỉnh lại được.
Nghe Giang Ly nói Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo, dân chúng vây xem châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi. Lão tổ tông Giang gia, đường huynh Nhân Hoàng lại tu luyện Ma đạo, đây chính là vụ bê bối cực kỳ lớn.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sợ là sẽ bị người Hoàng triều khác cười nhạo, cười bọn họ lấy luật pháp tự hào lại quản trị không nghiêm, cười quê hương Nhân Hoàng Ma đạo hoành hành.
Giang Tộc trưởng gia chống gậy chầm chậm đi tới, mọi người tự động tách ra một con đường cho lão, thấy lão tổ tông nằm xỉu dưới đất, vội vàng tiến tới xem xét, thấy lão tổ tông chỉ là bị thương hôn mê, căn cơ chưa hại gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhàng, phẫn nộ nói với Giang Ly.
“Nếu ngươi muốn nói lão tổ tông nhà ta lợi dụng hài nhi tu luyện thì trong cơ thể phải có oán niệm hài nhi chứ? Được, cứ việc thử, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, nếu không tìm được oán niệm hài nhi, vậy ngươi sẽ phải trả giá lớn vì sỉ nhục Giang gia và Thanh Thành!”
Giang Tộc trưởng nói là cách kiểm tra Ma đạo thông dụng của đại lục Cửu Châu. Ma đạo tu luyện hại người chỉ biết mình, cho nên trong cơ thể phần lớn sẽ có oán khí, chứ đừng nói người dùng mấy trăm hài nhi tu luyện như Giang Nhất Tinh, oán khí trong cơ thể sợ là nhiều đến ngất ngưỡng.
Giang Ly khẽ cười một tiếng: “Giang Tộc trưởng thật là già rồi hồ đồ, sợ là ngươi đã quên mình lợi dụng sức mạnh tín ngưỡng tiêu mòn hết oán khí trong cơ thể Giang Nhất Tinh.”
Giang Tộc trưởng bị Giang Ly nói toạc suy nghĩ, sắc mặt tái mét.
Sức mạnh tín ngưỡng có thể tiêu mòn oán khí, đây là chuyện ít ai biết, lão không biết sao Giang Ly lại biết được.
Nhưng tới nước này nghĩ mấy cái đó cũng vô dụng, nhanh chóng ém chuyện này xuống mới là quan trọng nhất.
“Tuy oán khí có thể tiêu mòn đi, nhưng thi cốt hài nhi thì vẫn còn, ta tình cờ phát hiện một mắt không gian, chỗ đó chất đầy thi cốt hài nhi, đại nhân không ngại dẫn người tới xem thử.”
“Đại nhân, xin đừng nghe tên này, toàn là nói bậy. Tên này mới vừa vào thành một ngày, trước đây chưa từng đến Thanh Thành, nào có ai chỉ một ngày là tình cờ phát hiện mắt không gian, còn một mực chắc chắn là Giang gia ta. Kẻ này nhất định là người gia tộc khác tìm đến để nói xấu Giang gia ta, kính xin đại nhân minh xét!”
Giang Tộc trưởng sở dĩ tới chậm, chính là phái người âm thầm điều tra thân phận Giang Ly, xử lý chứng cứ, chỉ tiếc gấp quá chỉ tra được Giang Ly vừa tới Thanh Thành, chỗ mắt không gian còn chưa xử lý sạch sẽ.
“Sắc trời đã tối, án này rắc rối phức tạp, khó thể định luận, để điều tra rõ chân tướng, chọn ngày tái thẩm.” Tăng Thành chủ lướt nhìn Giang Nhất Tinh đã hôn mê, lại lướt nhìn khó giải quyết Giang Ly, sợ hắn lại tìm được chuyện gì nói, dừng một chút nói tiếp. “Giang Nhất Tinh tạm giải vào đại lao.”
“Lui đường!”
......
Sai khi rời đường, Tăng Thành chủ không duy trì dáng vẻ vững vàng như vừa rồi nữa, vội vàng cùng chạy tới mật thất với Giang Tộc trưởng, khẩn cấp bàn bạc.
“Đã nói các ngươi dừng tay lại lâu rồi, các ngươi không nghe. Giờ tốt rồi, bị người ta phát hiện!” Tăng Thành chủ oán giận nói.
“Ta có cách gì, lão tổ tông khăng khăng muốn làm vậy, ai mà ngăn được?” Giang Tộc trưởng miễn cưỡng phản bác, chỉ là không đủ sức.
“Hồi đó ngươi nói với ta chuyện này là Giang Nhân Hoàng thầm bày mưu cho.” Tăng Thành chủ liếc Giang Tộc trưởng.
“Là lão tổ tông muốn vậy, Giang Nhân Hoàng miễn cưỡng đồng ý.” Giang Tộc trưởng vội vàng bổ sung chỗ hổng.
“Vậy không mời Giang Nhân Hoàng tự mình ra tay, đè chuyện này xuống được sao? Có lão nhân gia ra tay, Thánh Thượng cũng phải cho mấy phần mặt mũi.”
“Khó lắm, Giang Nhân Hoàng trước giờ chỉ theo ý thích, muốn đến khi nào thì đến, Giang gia không có cách liên lạc với hắn.” Thật ra Giang Tộc trưởng muốn nói Giang Nhân Hoàng ở đâu ra, nếu bọn ta liên lạc với Giang Nhân Hoàng được thì cần gì hao công tốn sức đi lừa từng đời Thành chủ?
Đương nhiên, suy nghĩ trong đầu này không thể nói ra.
“Vậy ngươi nói giờ phải làm sao đây?”
“Đường này không được thì đi đường khác, lão tổ tông làm việc nghiêm cẩn, bị nói là chứng cứ thì chỉ có mắt không gian huyết tế hài nhi. Ta đã phái người đi xử lý, nhưng khó nói hai người đó có bày trò gì đó không. Viên Ngũ Hành thì dễ, nhát gan, tâm chí không vững, còn tên Trương Ly đó thì khó đối phó, trước giờ chưa từng nghe nói tên này, nhưng chiến lực lại cực kỳ cao, từ động tác hắn bắt giữ lão tổ tông, nói hắn là cao thủ đệ nhất Thanh Thành cũng không quá.”
“Động võ là không được, đêm nay ta đích thân đi tìm hắn, xem thử có thể khuyên được bọn họ hay không, chuyện này liên quan đến danh dự Nhân Hoàng, tên đó chắc không đến mức không quan tâm tới danh dự Nhân Hoàng, chỉ muốn trạng cáo lão tổ tông.”
“Thế rất tốt.” Tăng Thành chủ vê râu gật đầu. “Nhưng còn có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Viên Ngũ Hành là ai?”