Bên ngoài đã vào thu, cây cối cũng bắt đầu trơ trọi tiêu điều, nhưng Hồng Trần Tịnh Thổ lại chim hót hoa thơm, cỏ xanh trải thảm, hoa đào phớt hồng nở cả một vùng, lả tả rơi, rơi xuống đầu Thanh Dục đạo cô.
Khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ của Thanh Dục đạo cô có chút u ám, mặc kệ cánh hoa đào rơi xuống đầu mình.
Nàng buồn bã nhìn động phủ Tịnh Tâm Thánh Nữ cách đó không xa, có cảm giác như bị người ta vứt bỏ.
Trong động phủ có ba người, một là Hồng Trần Sư tổ nằm trên giường, hai là đồ đệ nhà mình, người còn lại có nghĩ thế nào cũng nên là mình mới đúng! Tại sao lại đổi thành Giang Ly!
Thanh Dục đạo cô ủ rũ, hết cách, ai bảo nàng không phải hậu nhân của Hồng Trần Sư tổ, nàng chỉ là vào cái tuổi mười sáu xuân xanh được Chưởng giáo đời trước dẫn lên núi, không hề có sức chống cự với mị lực của Hồng Trần Sư tổ.
Nàng vốn không tin tà, lòng mang khát khao diện kiến tiên nhan ngủ say của Hồng Trần Sư tổ.
Khát khao biến chất, biến thành dục vọng chiếm hữu, sau đó bị Tịnh Tâm Thánh Nữ và Giang Ly liên thủ mời ra ngoài.
Chỉ là cách hơi thô bạo chút.
Đáng ghét, tại sao Giang Ly không sao, còn Chưởng giáo là ta lại giống như người ngoài!
Trong động phủ, không biết có phải vì thay đổi môi trường hay là đến thời gian, tóm lại Hồng Trần Tiên Tử từ từ tỉnh dậy.
Nàng mở đôi mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn hai người trước mắt.
Khoảnh khắc khi nàng mở mắt, Giang Ly cảm giác cả động phủ đều đang phát sáng, làm hắn hoảng thần một trận.
Hồng Trần Tiên Tử dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi là ai, cái tên ngốc chỉ biết cười hề hề lúc trước đâu?”
“Tịnh tâm con cháu đời thứ 36 bái kiến Tổ sư.” Tịnh Tâm Thánh Nữ hành đại lễ với Hồng Trần Tiên Tử.
“Nhân Hoàng đời thứ 73 bái kiến Hồng Trần Tiên Tử.”
“Ngươi là hậu nhân của ta? Ta là ai? Nhân Hoàng là gì?” Đôi mắt Hồng Trần Tiên Tử mơ màng, không hiểu hành động của Tịnh Tâm Thánh Nữ và Giang Ly.
Tịnh Tâm Thánh Nữ hỏi: “Không biết Tổ sư còn nhớ rõ bao nhiêu người xưa chuyện cũ?”
Hồng Trần Tiên Tử mặt mê man: “Chỉ nhớ ta tỉnh lại từ trong khối thạch anh lớn, ngoài thạch anh hình như có cái gì đó trói buộc ta...”
“Ta gỡ bỏ trói buộc xong thì đi xuống núi, cứ đi theo hướng Đông, đi qua hai tiểu trấn, đi đến rừng núi, càng đi càng thấy buồn ngủ, cuối cùng tìm một đại thụ nằm xuống ngủ...”
“Sau khi tỉnh lại thì thấy mình ở trong kim ốc, có một tên nam tử si ngốc nhìn ta, ta hỏi hắn hắn cũng không trả lời, chỉ biết cười ngây ngô, ta thấy vô vị liền ngủ tiếp...”
“Cứ nhiều lần như vậy, rồi các ngươi xuất hiện trước mặt.”
Hình như Hồng Trần Tiên Tử không quen một lần nói nhiều câu, lúc nói dừng lại vài lần.
“Vậy ngài còn nhớ rõ chuyện ở Tiên giới không? Hay là chuyện ngài hạ phàm?”
Hồng Trần Tiên Tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Tịnh Tâm Thánh Nữ và Giang Ly liếc nhau, Hồng Trần Tiên Tử sống lại mất trí nhớ, hay phải nói là sau khi nhục thân sinh linh thì không còn giữ lại ký ức ngày xưa nữa.
Giang Ly nhíu mày, cứ cảm giác lời Hồng Trần Tiên Tử có vấn đề gì đó.
Hắn dùng linh lực xây một bản đồ Hồng Trần Tịnh Thổ 3D, mở cho Hồng Trần Tiên Tử xem: “Đây là nơi tiên tử tỉnh lại, sau đó ngài cứ đi theo hướng này, đúng không.”
Hồng Trần Tiên Tử gật đầu.
“Rồi ngài đi qua hai trấn nhỏ này, cuối cùng đến rừng cây?”
Hồng Trần Tiên Tử gật đầu.
“Ngài đi qua vào ban ngày?”
Hồng Trần Tiên Tử gật đầu.
Hai người lại nói chuyện với Hồng Trần Tiên Tử một lúc, nói biết được quá khứ của nàng trong vài sách cổ, còn nói chút về Cửu Châu hiện giờ, thấy nàng lại muốn ngủ, liền sắp xếp nàng ổn thỏa mới ra động phủ.
“Có vấn đề gì à?”
“Cụ thể là vấn đề gì thì không rõ, nhưng nhất định là có vấn đề.” Giang Ly nhíu mày, nói.
“Từ lúc ta lấy chìa khóa bảo khố các ngươi, các ngươi cả tiền mua linh cốc cũng không có, phải xuống núi nghĩ cách kiếm linh thạch, tuy ta nể mặt ngươi trả chìa khóa lại, nhưng các ngươi cũng nhớ kỹ bài học, xin Hoàng triều Mộng Giang một ít phàm nhân, để bọn họ định cư ở đây đúng không?”
Người Cửu Châu ai cũng có thể tu hành, phàm nhân trong Cửu Châu chỉ là tu sĩ cố gắng cả đời cũng chỉ có thể quanh quẩn ở Luyện Khí tiền kì.
Tịnh Tâm Thánh Nữ nghe được câu “nể mặt ngươi trả chìa khóa lại”, mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu.
“Những phàm nhân này xây thành trấn, trồng trọt linh cốc, hàng năm giao cho bọn ta.”
“Vấn đề chính là ở đó, Hồng Trần Tiên Tử đi ngang qua hai tiểu trấn này vào ban ngày, dựa vào dung mạo của nàng, người tiểu trấn sao lại không biết được, nhưng các ngươi lại không nhận được tin tức gì, làm Tổ sư nhà mình mất tích ba năm cũng không ai biết!”
Giang Ly nói một nửa, Tịnh Tâm Thánh Nữ đã phản ứng kịp.
Đúng vậy, mộ thất Tổ sư nằm ở hoang vu, Tổ sư đi xuống núi không ai thấy cũng coi như hợp lý, nhưng ban ngày ban mặt đi ngang qua tiểu trấn náo nhiệt lại bảo không thấy gì thì khó tin quá.
“Không thể nào, mỗi tiểu trấn đều có một sư muội Kim Đan kỳ tọa trấn, hàng năm hai tiểu trấn đó cung cấp chất lượng linh cốc cũng rất tốt, sao bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Giang Ly liếc nhìn Tịnh Tâm Thánh Nữ, hơi ghét bỏ chỉ số thông minh của đối phương: “Phát hiện vấn đề không đi giải quyết, lại đi phủ định vấn đề trước.”
Dứt lời, hóa thành lưu quang bay về phía hai tiểu trấn.
Tịnh Tâm Thánh Nữ tức dậm chân, lấy ra một quyển sách từ nhẫn trữ vật quăng mạnh xuống đất.
Sao bảo là nam nhân thích nữ hài tử ngốc một chút mà, sách rác, không giúp ích được một tí gì, uổng sư phó còn thề thốt nói sách này cực kỳ hiệu nghiệm, nghe nói là sách bán chạy nhất Cửu Châu.
Trên bìa sách bị ném xuống đất viết là: “100 cách làm nam nhân chủ động hơn” - Tình Dục Lão Sư.
Tịnh Tâm Thánh Nữ cũng hóa thành lưu quang đi theo Giang Ly.
Đợi Tịnh Tâm Thánh Nữ đi một lúc sau, Thanh Dục đạo cô thấy quyển sách bị ném xuống đất, khẽ thở dài, nhặt sách lên lại.
Dù sao cũng là mình viết .
...
Hai tiểu trấn được xây men theo sông, nên tiểu trấn ở thượng du là Thượng Hà trấn, hạ du là Hạ Hà trấn, tên gọi đơn giản dễ hiểu.
Không giống Thanh Thành, Giang Ly sống năm trăm năm cũng không hiểu Thanh Thành rốt cuộc là “thanh” chỗ nào.
Tiểu trấn phồn vinh, cây cối tốt tươi đầy sức sống, phàm nhân an cư lạc nghiệp, không có người vì mình không tu luyện được đến tầng cao hơn mà buồn phiền, cũng không có ai cảm thấy tự ti vì phải phục vụ cả đời cho một đám tiên tử.
Các cư dân Thượng Hà trấn đều đang bận rộn chuyện của mình, tiểu thương ở bên đường thét to, ba hoa khoác lác tác phẩm thủ công của mình, điếm tiểu nhị nhiệt tình tiếp đãi khách tới, nhà bếp lửa bập bùng nấu nướng, làm ra những món ăn ngon, một nhà mấy người vây quanh bàn ăn cơm, còn có người đang chuẩn bị cho thu hoạch vụ thu.
Tất cả đều có vẻ như bình thường, không khác gì những phàm nhân ở trong trấn nhỏ khác.
Nhưng nó ở trong mắt Giang Ly cùng Tịnh Tâm Thánh Nữ lại trông quỷ dị vô cùng, Tịnh Tâm Thánh Nữ lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái.
Bọn họ không thấy được một chút sinh khí ở trong đây!
Bất kể là tiểu thương, điếm tiểu nhị hay đầu bếp, đều là người chết!
Cả Thượng Hà trấn là một tử thành!
Không có một người sống!