• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảo cảnh Tống Dĩnh khác mọi người, nàng cứu được không phải tuấn nam mỹ nữ, mà là Tần Loạn chỉ có Luyện Khí kỳ.

Trong ảo cảnh Tần Loạn nói mình vừa vào ảo cảnh đã bị áp chế xuống Luyện Khí kỳ, giờ bị cường đạo đuổi giết, chỉ có thể nhờ Tống Dĩnh bảo vệ.

Tống Dĩnh mừng rỡ nửa ngày không khép lại miệng.

Đợi Tống Dĩnh thống nhất thiên hạ xong, cùng Tần Loạn chia vương tọa, tìm được thiên tài địa bảo gì cũng cho Tần Loạn ăn, rốt cuộc làm Tần Loạn khôi phục đến Trúc Cơ Hậu kỳ.

Sau đó Tống Dĩnh từ bỏ thiên hạ, ẩn cư sơn lâm cùng Tần Loạn.

Ảo cảnh phán định Tống Dĩnh chống cự được sức hấp dẫn của quyền thế, qua ải.

Tần Loạn mắt dại ra, dường như không thể hiểu những gì Tống Dĩnh làm trong ảo cảnh.

Tại sao, yêu nữ không phải muốn làm loạn Đạo Tâm ta sao?

Tại sao nàng lại cứu mình, tại sao nàng không ăn thiên tài địa bảo, tại sao từ bỏ vương quyền, tại sao...

Tần Loạn khe khẽ run, không nói gì, cũng không có lòng dạ xem thủy kính nữa, đứng dậy đi xa xa.

Hắn muốn lẳng lặng.

Sau đó lục tục có người thông qua ảo cảnh, chỉ là thời gian rất dài, Thất Sát Đạo tử được Tần Loạn coi trọng một năm mới qua ải được, những người khác thì còn dài hơn, thậm chí có người chết già ở trong ảo cảnh xong mới đi ra, người như vậy đương nhiên không thể thông quan.

Giọng nói Mộng Thuần từ bầu trời truyền đến.

“Hiện giờ tất cả đã rời khỏi ảo cảnh, một trăm người tốc độ nhanh nhất có thể vào tầng tiếp theo, những người còn lại khiêu chiến thất bại, rời khỏi ảo cảnh.”

Mộng Thuần không quan tâm người xếp hạng thấp dị nghị, đuổi ra ảo cảnh.

“Bây giờ công bố xếp hạng khảo nghiệm tầng thứ nhất.”

Không biết sao, Giang Ly cảm giác được sung sướng khi người gặp họa trong giọng Mộng Thuần.

Có lẽ là âm thanh không chuẩn sinh ảo giác.

“Hạng nhất: Nhân Hoàng Giang Ly.”

“Hạng hai: Tần Loạn.”

“Hạng ba: Lý Lực Thông.”

“Hạng tư: Tống Dĩnh.”

“Hạng năm: Lý Phú Quý, ghi chú, chính là Thất Sát Đạo tử.”

...

“Hạng một trăm:...”

Khi đọc lên “Nhân Hoàng Giang Ly” mọi người người tựa như thùng thuốc nổ bị đốt, ầm một cái bùng nổ.

Hạng nhất là Nhân Hoàng Giang Ly?

Mọi người phản ứng đầu tiên chính là bí cảnh có bị lỗi, nhưng lập tức phản ứng lại, chủ nhân bí cảnh ngã xuống 800 năm trước, không hề biết Nhân Hoàng Giang Ly!

Chỉ có thể là Giang Nhân Hoàng ở đây thật!

Nghĩ đến đây, mọi người trong lòng như lửa đốt, ai còn quan tâm khảo nghiệm tầng thứ hai, đều đang tìm bóng dáng Giang Ly.

Tần Loạn và Lý Lực Thông là phản ứng lớn nhất, Tần Loạn đứng ở ngay bên cạnh Giang Ly, giờ hắn nhìn thấy Giang Ly cũng không dám tùy tiện nữa, cẩn thận thận trọng lại.

Lý Lực Thông thì lại rối rắm mình nên không biết xấu hổ đi quỳ liếm Giang Ly hay làm bộ như không để ý lộ vẻ khí khái làm Giang Ly để ý.

Bỗng nhiên cơn buồn ngủ dâng tới, ngay cả tâm trạng kích động Giang Nhân Hoàng ở ngay bên cạnh cũng không chống lại được cơn buồn ngủ bất thình lình này.

Giang Ly thì không hề gì, nhưng hắn cảm giác cơn buồn ngủ này có liên quan tới tầng thứ hai, liền lấy giường mền từ nhẫn trữ vật ra, thoải mái dễ chịu đi vào mộng cảnh.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, bọn họ ở chỗ giao tiếp biển núi, bên trái núi non trùng điệp, bên phải xanh biếc vạn dặm, hơn nữa mình vào mộng cảnh còn gặp được những người khác.

Chẳng lẽ mộng cảnh liên kết với nhau ?

Lý Lực Thông biết đây là chuyện gì, nhưng hắn khinh thường giải thích với một đám Trúc Cơ kỳ.

“Là Mộng chi đạo.” Thất Sát Đạo tử kiến thức rộng rãi, nhìn ra là chuyện gì.

“Mọi người đừng ồn, nghe Lý Phú Quý nói!” Có người giữ trật tự làm Thất Sát Đạo tử Thanh nổi gân xanh, là tên chán sống nào, xem ta có chém hắn chết không!

À, là Tần Loạn à, vậy không có gì.

Thất Sát Đạo tử ổn định cảm xúc rồi nói tiếp: “Ta từng nghe trưởng bối nói, có một cách tu hành hiếm thấy gọi là Mộng chi đạo, có thể tu hành trong lúc ngủ, khi đối địch cưỡng chế đối thủ đi vào giấc ngủ, kéo vào mộng cảnh của mình, quyết đấu trong mộng cảnh, rất giống tình huống hiện tại.”

Giang Ly gật đầu, Thất Sát Đạo tử nói không sai, nhưng hắn không nói điểm quan trọng nhất.

Không biết là không biết thật hay là cố ý giấu.

“Bây giờ công bố khảo nghiệm tầng thứ hai.”

Trong không gian tối đen tiếng Mộng Thuần lại vang lên, lúc này Giang Ly có thể khẳng định nàng đang sung sướng khi người gặp họa.

“Hiện giờ có một trăm tu sĩ tiến vào mộng cảnh, ở trong này, các ngươi có thể thỏa sức tưởng tượng sức mạnh của mình!”

“Mời bắt đầu chiến đấu, người chiến đấu đến cuối cùng là xuất sắc nhất!”

Người trong này không hiểu gì, câu cuối cùng không khó lý giải, phải đánh nhau nhưng câu “Các ngươi có thể thỏa sức tưởng tượng sức mạnh của mình” là ý gì?

Chẳng lẽ mình nghĩ mình mạnh bao nhiêu thì sẽ mạnh bấy nhiêu sao?

Thất Sát Đạo tử thầm “Chậc” một cái.

Có người lờ mờ hiểu ý Mộng Thuần, giơ tay hơi nâng lên ngọn núi lớn xa xa, ngọn núi lớn đó lại bị hắn nhấc lên thật!

“Sao có thể!”

Người bên cạnh thấy vậy cũng hiểu được ý Mộng Thuần.

Ở đây là mộng cảnh, ngươi có thể muốn làm gì thì làm!

Ngươi mạnh cỡ nào, tất cả phụ thuộc tưởng tượng của ngươi!

“Kim Đan! Ta đột phá Kim Đan rồi!” Có người tưởng tượng mình thành tu sĩ Kim Đan, vui mừng quá đỗi, không ngờ mình đột phá Trúc Cơ trở thành tu sĩ Kim Đan thật! Còn đan thành nhất phẩm Kim Đan!

“Kim Đan có là gì, xem ta đột phá đến Nguyên Anh cho ngươi xem!” Có người khinh thường Kim Đan, tưởng tượng mình trở thành cao thủ Nguyên Anh, liền bước qua Kim Đan trở thành Nguyên Anh!

“Chỉ biết đột phá cảnh giới, xem chân thân Côn Bằng của ta!” Người nọ nói xong, lắc mình biến hóa thành đại bàng chiều cao không biết chừng mấy ngàn dặm, như mũi kiếm bàn nhảy vào biển lớn, hóa thành cá Côn phiên giang đảo hải!

“Yêu tộc có gì hay, đến, Pháp Tướng Thiên Địa!”

“Đến chiến!”

“Đến chiến!”

Côn ngư từ biển trồi lên, biến Côn thành Bằng, gió lốc cuồn cuộn đầy trời, đánh với cự nhân ngang bằng thiên địa.

Vào lúc này, Kim Đan, Nguyên Anh chỉ là hạt bụi, không lọt vào pháp nhãn, Côn Bằng và người Pháp Tướng Thiên Địa đánh nhau không thua gì đại tu sĩ Hợp Thể kỳ liều mạng chiến đấu!

Có Côn Bằng và Pháp Tướng Thiên Địa làm mẫu, mọi người đã hiểu rõ ý Mộng Thuần.

Chỉ chốc lát loạn cả lên, có người tộc Trục Nhật biến mất đã lâu kéo Kim Ô, hai người muốn đấu sức một trận.

Có người tay cầm núi lấp biển, có người hóa thành Chân Long ngâm dài, có người hét lớn một tiếng rách vỡ chín tầng trời, có người đi như mang lôi kiếp, nơi đi qua sấm vang đất dậy.

Mọi người chơi say sưa, cả chuyện Giang Ly cũng không còn nhớ nữa.

Có thể biến mạnh tùy theo ý thích, biến thành bất cứ thứ gì, quả thật là giấc mộng của mỗi tu sĩ !

“Ta Chân Long khống chế bốn bể, ai mạnh được hơn ta!” Người hóa thành Chân Long cực kỳ cao ngạo, đó chính là chủ nhân tứ hải, đại năng Độ Kiếp kỳ hàng thật giá thật!

Hắn là một tên Luyện Thể, thuốc tắm tốt nhất từng dùng cũng chỉ là giao huyết đã pha loãng rất nhiều, nay nhờ cơ hội nằm mơ mới biến mình thành Chân Long, làm hắn đắc ý vô cùng!

“Chân Long, chỉ là nắm bụi trong tay người nắm giữ Thiên Kiếp ta!” Kẻ điều khiển lôi kiếp cười khinh miệt, một tia lôi kiếp đánh xuống, đánh Chân Long trầy da tróc thịt.

“Chỉ thế này?” Người hóa thành Chân Long cũng cười khẩy lại, vết thương nhanh chóng hồi phục, cơ thể Chân Long nổi tiếng mạnh mẽ, tốc độ khôi phục đương nhiên cũng cực nhanh.

Kẻ nắm lôi kiếp giận dữ: “Con cá chạch cũng dám đối đầu thiên uy!”

Người hóa thành Chân Long nọ bị nói vậy cũng nổi giận: “Thiên uy mà chỉ cỡ này thì ta phản lại thiên này!”

Hai người đánh nhau thật, rồng ngâm và sấm sét lóe sáng hòa nhau, cực kỳ đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK