“Gi- Giang Ly tiên sinh... L- làm sao ngài có thể?”
Minh Chung khẩn trương hỏi, y bị dọa sợ, lúc đầu y thấy Thiên Ấn và Giang Ly đột nhiên xuất hiện ở thế giới bọn họ, còn tưởng là đối phương là người ngoài hành tinh có kỹ thuật không gian tiên tiến.
Ai ngờ đối phương chỉ dựa cơ thể, nhảy một cái thoát được lực hấp dẫn làm khó bọn họ hơn ngàn năm!
Ít nhất lấy năng lực của y, không nhìn ra dấu vết đối phương dùng khoa học kỹ thuật.
“Có gì đâu, ta cũng làm được.” Thấy Giang Ly được người ta nhìn sùng bái, hơi khó chịu, cũng muốn biểu diễn mình cũng có thể nhảy khỏi lực hấp dẫn.
Rồi nó phát hiện mình không có chân, chỉ biết bay, không nhảy được.
“Uống nhiều nước ấm, ngươi cũng có thể mạnh giống ta.” Giang Ly cười nói.
“T- Thật sao?” Minh Chung không nhận ra Giang Ly đang nói đùa, định lát về tuyên bố mệnh lệnh, toàn dân uống nước ấm.
“Đùa đấy.” Giang Ly thấy người ta coi lời mình nói là thật, cũng ngại không giỡn nữa: "Đây là kết quả tu luyện.”
“Tu luyện?” Trong ấn tượng của Minh Chung, tu luyện là một từ cổ xưa, là một đám người đứng dưới thác nước, hay là bỏ tay vào cát nóng xào.
Những người đó nhìn rất cường tráng, nhưng một viên đạn là ngã.
Dưới tình trạng rô bốt, đại bác đánh Hung thú còn khó khăn thì những người đó đã bị lãng quên dần trong lịch sử. Chỉ có thể thấy trong thư viện quang não.
Giang Ly xòe tay, hội tụ linh khí bốn phía vào bàn tay, hình thành đốm sáng xanh, để Minh Chung thấy rõ hơn, hắn còn hấp thu linh khí từ thất khiếu.
“Hấp thu linh khí để bản thân dùng, đó chính là tu luyện.” Giang Ly nói đơn giản, bỏ bớt cảm ngộ Thiên Đạo, bổ toàn tâm cảnh vv… những thứ Minh Chung không hiểu được.
“Năng lượng Hung thú!” Minh Chung thất thanh hô to: "Hóa ra con người có thể hấp thu năng lượng Hung thú thật!”
“Cái đó gọi là linh khí.” Âm Dương Thiên Ấn sửa đúng, khó nghe quá.
Minh Chung biết Hung thú sẽ nhờ một thứ năng lượng mà mạnh hơn, các nhà khoa học gọi đó là năng lượng Hung thú.
Các nhà khoa học cho rằng năng lượng đó cường hóa Hung thú được thì chắc cũng cường hóa con người được, nhưng mà bọn họ thí nghiệm rất nhiều, vẫn không tìm được cách hấp thu. Ngược lại phát hiện có thể trở thành nguồn năng lượng chất lượng tốt cho rô bốt.
“Linh căn thì sao? Các ngươi không tìm được linh căn à?” Nghe xong Minh Chung nói, Âm Dương Thiên Ấn nhịn không được hỏi. Dù nó là Tiên khí cũng biết yêu thú tu luyện nhờ huyết mạch, nhân loại tu luyện nhờ linh căn.
“Linh căn là thứ gì?”
“Linh căn không phải tìm được nhờ thí nghiệm.” Giang Ly nhẹ nhàng lắc đầu, tiến lên một bước, vừa đặt tay lên đầu Minh Chung dẫn y tìm kiếm linh căn vừa giải thích: "Phải lấy phàm nhân chi thân cảm ngộ thiên địa huyền bí, nhìn vào trong mình, nội, linh quang ngoại cảnh giao hội nhất niệm mới tìm được chìa khóa tu hành - linh căn trên cơ thể.”
Giang Ly nói là cách Cửu Châu tìm kiếm linh căn ngày xưa, giờ đương nhiên không cần phiền phức vậy, chỉ cần một viên ngọc linh căn là biết được trẻ con mười hai tuổi phẩm chất linh căn thế nào.
“Đây là linh căn?” Minh Chung trợn to mắt, trong cơ thể trống rỗng biến hóa, hắn cảm giác có luồng sức mạnh lực lượng dẫn tới tứ chi bách hài, mỗi cái tế bào như chờ đợi từ lâu, điên cuồng hấp thu sức mạnh này.
“Song linh căn? Tư chất được.” Giang Ly nhàn nhạt tán thưởng một câu.
Cơ thể Minh Chung nhẹ bẫng, bước vào Luyện Khí tầng một, chính thức trở thành một tu sĩ. Y cảm giác mình mạnh gấp đôi hơn trước là ít.
Chuyện này khủng bố quá rồi, chỉ mới hấp thu chút linh khí, bản thân đã thay đổi hoàn toàn thế này. Nhưng Minh Chung vẫn không thể tin nổi, có người dựa vào hấp thu linh khí là thoát được lực hấp dẫn.
Hung thú cũng dựa vào linh khí để tiến hóa, không thấy con nào bay khỏi đại lục.
Vị tiên sinh Giang Ly này chắc chắn còn mạnh hơn Hung thú!
“Giang Ly tiên sinh, ở chỗ ngài có bao nhiêu người thoát khỏi được lực hấp dẫn vậy?”
Giang Ly nghĩ nghĩ, mình một, Trường Tồn Tiên Ông và Hồng Trần Tiên tử là ba, tu sĩ Độ Kiếp kỳ không cần chỉ dùng nhục thân, dùng thủ đoạn khác cũng thoát được lực hấp dẫn.
“Bảy, tám người.”
Minh Chung kinh ngạc, y cứ nghĩ chỉ có mình Giang Ly.
Rồi Giang Ly kể sơ về thế giới Cửu Châu cho Minh Chung Minh Chung bị chấn động một lúc sau không nói gì, trong nhất thời không xử lý nổi thông tin khổng lồ như vậy.
Môi y run run: “Hóa ra các ngươi không phải đến từ ngoài hành tinh, mà đến từ thế giới... Cửu Châu... Tiên giới... Tu sĩ... Tiên khí...”
Hiểu được hệ thống tu luyện, y mới cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của Giang Ly, chênh lệch giữa thế giới bọn họ với Cửu Châu.
Hung thú làm con người từ bỏ tình cảm, một lòng phát triển khoa học kỹ thuật nếu ở Cửu Châu, Cửu đại Hoàng triều, Lục đại tông môn lôi đại một người ra là tiêu diệt dễ dàng.
Chênh lệch quá lớn.
“Ta đại biểu toàn thể nhân loại, xin Giang Ly tiên sinh và Thiên Ấn tiên sinh giúp bọn ta giải quyết Hung thú!” Minh Chung cúi gập lưng với Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn.
“Xin hắn làm gì, giao cho ta là được!” Âm Dương Thiên Ấn đầy tự tin, nó đồng cảm Nhân tộc thế giới này.
Nếu chọn giữa Nhân tộc và yêu thú, đương nhiên nó chọn Nhân tộc thân thiết hơn.
“Về tình về lý cũng phải tới đi phía Hung thú một chuyến.” Giang Ly nói. Nghe Minh Chung nói về thế giới này, Giang Ly nhìn ra Nhân tộc không ai uy hiếp được Đạo Tổ, Đạo Tổ có khả năng là bị nhốt bên Hung thú.
“Vậy ta đưa hai vị đi?” Minh Chung mừng rỡ, y biết vị này là người mạnh nhất Cửu Châu, một vị Đại Thừa kỳ, có hắn ra tay, Hung thú chỉ là gà đất chó sành, không có uy hiếp.
Minh Chung chỉ ô tô bay đậu lề đường.
“Quá chậm.”
Trong mắt Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn, phương tiện giao thông thế giới này quá chậm, vì thế bọn họ dùng linh khí bao lại Minh Chung, mang y theo tới phía Hung thú.
Minh Chung nghĩ ô tô bay của mình rất nhanh, một giờ hai ngàn km, chưa đến hai ngày là chạy tới tiền tuyến.
Khi y bị đưa bay theo, mới thấy so với người ta, ô tô bay giống như rùa bò.
Càng gần tiền tuyến, càng cảm nhận được loài người đối mặt Hung thú căng thẳng cỡ nào. Quân đội không ngừng thao luyện, tiếng lửa đạn ầm ầm không ngớt, không phải tại diễn tập thì đang thí nghiệm vũ khí mới.
Phong cách thành phố từ hiền hòa biến thành kiên cố, thiên hướng cứ điểm quân sự, xây bằng vật liệu còn cứng hơn thép, xi măng. Đến thành phố tuyến đầu, cao ốc và mặt đất hợp thành một thể, Giang Ly hoài nghi chỉ cần mình nhấc một cái cao ốc lên là cả thành phố bị mang đi hết.
Mỗi một hành động, mỗi cái linh kiện làm ra của người thế giới này đều vì chống lại Hung thú.
Đi qua thành phố tuyến đầu, là có thể thấy ba dãy tường cao, được xây bằng vật liệu chắc chắn nhất trộn với xương Hung thú. Vật tư như rô bốt, đạn pháo vv… được vận chuyển liên tục từ dưới công binh xưởng dưới lòng đất.
Nơi này không có dân thường làm nhiệm vụ sản xuất, toàn là binh lính luôn chuẩn bị có chiến tranh và đang giao chiến.
Binh lính điều khiển rô bốt từ xa sau tường cao đánh nhau với Hung thú, đồng thời còn có các loại đạn pháo tự bắn được tính toán kỹ càng và máy không người lái giúp đỡ.