• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Tiệt Thiên Thất Sát Bia

Chân Long độ lôi kiếp, phạm vi rộng, không biết lan đến bao nhiêu người, có Kim Ô bị một chiêu rồng quét đuôi quăng bay, có người Pháp Tướng Thiên Địa bị sừng rồng đâm phải, có người tộc Trục Nhật bị lôi kiếp đánh cháy sém, có Côn Bằng ở trong biển bị giật tê dại...

Những người bị lan đến nổi giận, mọi người đều là Trúc Cơ Hậu kỳ, ai kém hơn ai đâu, chỉ hai ngươi sức tưởng tượng phong phú, ở trong này giả làm đại lão!

Pháp Tướng Thiên Địa và Côn Bằng liếc nhau, tạm thời thành đồng minh.

Người Pháp Tướng Thiên Địa hai tay nắm chặt đuôi cá Côn, vòng hai vòng tại chỗ sau đó theo quán tính ném phía Chân Long, đập gãy sừng Chân Long.

Có người nhấc lên dãy núi ném từng ngọn tới kẻ nắm lôi kiếp, lại bị từng tia thiên lôi đánh núi lở đá nát.

“Chút núi đó mà đánh được ta... Phụt!”

Trong dãy núi lại giấu một con Kim Ô, giống như mặt trời bay lên, bỏng vai kẻ nắm lôi kiếp!

Nhìn thấy bọn tiểu tử đánh màu mè như thế, Giang Ly rơi vào trầm tư.

Cách chiến đấu của mình bình thường quá hay không, chỉ một quyền đấm tới, hay mình cũng làm màu chút? Lấy mấy thứ như Hiên Viên kiếm vv… làm vẻ ngoài?

Thất Sát Đạo tử dùng ý niệm liều mạng vận chuyển Tiệt Thiên Thất Sát Bia, bảy đạo kiếm ý tràn đầy sát khí chém vỡ không gian, hắn quát to: “Thiên sinh vạn vật dữ nhân, nhân vô nhất nhật dữ thiên (1), sát sát sát sát sát sát sát!”

(1) Trời sinh muôn vật cho người, người lại không báo đáp gì cho trời.

Thất Sát Đạo tử thích nhất Tiệt Thiên Thất Sát Bia, thường sưu tầm truyền thuyết có liên quan, nên Tiệt Thiên Thất Sát Bia hắn tưởng tượng có uy lực rất lớn, tựa như tiên khí thật sự.

Trí tưởng tượng cũng dựa vào nhận thức của bản thân, hắn chỉ nghe nói vĩ lực của đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng không biết làm thế nào mới đột phá Độ Kiếp kỳ, hắn chỉ tưởng tượng mình là tu sĩ vừa vào Hợp Thể kỳ, trình độ có lẽ bằng Huyền Ai đạo cô nên không thể phát huy uy lực chân chính của Tiệt Thiên Thất Sát Bia, dù vậy, tu sĩ Hợp Thể kỳ nắm giữ tiên khí cũng vô cùng khủng bố.

“Lý Phú Quý ngươi giả vờ gì vậy, nghĩ mình là Thất Sát Đạo nhân thật à?” Tần Loạn ở bên cạnh cười nhạo, hắn không tưởng tượng lung tung, mà không ngừng tưởng tượng mình Kết Đan rồi thì thế nào, Kim Đan gì mới là thích hợp mình nhất.

Chỉ dựa điểm này, hắn đã hơn mọi người trong đây.

Thất Sát Đạo tử nghe được Tần Loạn còn dùng tên tục gọi mình, không khỏi giận dữ, nhưng vừa thấy Tần Loạn chỉ Kim Đan kỳ thì bình tĩnh lại, mình thân là đại tu sĩ Hợp Thể kỳ, cãi cọ với tên Kim Đan kỳ làm gì.

Hắn chém một đạo kiếm ý sát khí ra, muốn cắt rụng cái lưỡi nhiều chuyện của Tần Loạn!

“Thất Sát Đạo tử ngươi dám!” Tống Dĩnh quát một tiếng, ném ra một đóa Thanh Liên hư ảo, ngăn cản kiếm ý.

Sắc mặt Giang Ly kỳ lạ, bởi vì bây giờ Tống Dĩnh mặc đạo phục Hồng Trần Tịnh Thổ, lấy Thanh Liên Chi Ý làm vũ khí, rất giống Tịnh Tâm Thánh Nữ.

Tống Dĩnh quả thật sùng bái Tịnh Tâm Thánh Nữ, bởi vậy ở trong mộng cảnh nàng biến thành Tịnh Tâm Thánh Nữ, nhưng nàng chưa thấy mặt Tịnh Tâm Thánh Nữ bao giờ, đành phải dùng khăn che mặt cười, tăng thêm cảm giác thần bí.

“Ha ha, ta có gì không dám!” Đối mặt Tống Dĩnh Hợp Thể kỳ, Thất Sát Đạo tử nghiêm túc lại, hôm nay hắn phải chém rụng lưỡi Tần Loạn, Nhân Hoàng có đến cũng không cản được!

Tiệt Thiên Thất Sát Bia sáng rực rỡ, kiếm ý tung hoành ngàn vạn dặm, Chân Long và người bên cạnh vật lộn cũng rớt vài mảnh vảy rồng, núi non trùng điệp thì bị chém đứt ngang, đỉnh núi và chân núi lìa nhau.

Dư ba kiếm ý đã uy lực như thế, Tống Dĩnh và Tần Loạn đối mặt uy lực kiếm ý thì có thể tưởng tượng thế nào.

Tống Dĩnh dùng từng lớp Thanh Liên bảo vệ hai người, nhưng dù sao không phải Tịnh Tâm Thánh Nữ thật thi triển nên phòng ngự hữu hạn, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại bị kiếm ý Thất Sát đánh bay.

Cũng may có Thanh Liên bảo vệ, không thì Tần Loạn cũng kiếm ý vô biên thành mảnh vụn.

Giang Ly dùng linh khí hóa giải lực chấn của Tần Loạn và Tống Dĩnh, yên ổn rơi xuống đất.

Tần Loạn và Tống Dĩnh thấy là Giang Ly cứu mình, biết Giang Ly chính là Nhân Hoàng vội vàng hành lễ cảm ơn Nhân Hoàng cứu mạng.

Giang Ly huơ tay: “Không tính là cứu mạng, trong mộng cảnh không chết được.”

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Nhưng trong lúc sinh tử có sợ hãi cũng có cơ duyên, có lẽ cho các ngươi thể nghiệm một lần cũng tốt?”

Tống Dĩnh vội vàng từ chối, Tần Loạn thì nóng lòng muốn thử, dường như rất muốn thể nghiệm tử vong một lần.

“Ha ha, chỉ đùa một chút, chuyện này tốt hơn đừng thử lung tung.”

“Tính nóng quá nhỉ.” Giang Ly lại xoay người, cười ha hả nói với Thất Sát Đạo tử.

“Giang Nhân Hoàng.” Thất Sát Đạo tử hơi cúi đầu hành lễ, thái độ không cung kính lắm. “Chỉ là muốn thử xem tiềm lực của mình mà thôi.”

Thất Sát Đạo tử là người thứ năm tỉnh lại. Tần Loạn, Lý Lực Thông, Tống Dĩnh hắn đều biết, không khó phán đoán ra Khổng Ly chính là Nhân Hoàng thay đổi hình dáng.

Giang Ly thở dài, biến về lại hình dạng của mình: “Lẽ ra không nên nói thật với Mộng tiền bối, sao, ngươi muốn đánh nhau với ta?”

Giang Ly nhìn ra được ánh mắt nóng lòng muốn thử của Thất Sát Đạo tử.

“Xin Nhân Hoàng chỉ giáo.”

Thất Sát Đạo tử bày tư thế.

Bây giờ Thất Sát Đạo tử ở Hợp Thể kỳ, tay cầm Tiệt Thiên Thất Sát Bia, lại dễ dàng đánh bại Tống Dĩnh và Tần Loạn, liền cảm giác không ai là đối thủ của mình, sinh lòng muốn khiêu chiến Giang Ly.

Giang Ly cũng không giận, người trẻ tuổi mà, không biết trời cao đất dày cũng bình thường, lúc hắn ở Trúc Cơ kỳ gặp chuyện thế này, hắn cũng dám khiêu chiến Nhân Hoàng đời trước.

Hơn nữa so với mọi người cung kính mình thì hắn thích bị người khác khiêu chiến hơn.

Tiệt Thiên Thất Sát Bia run nhè nhẹ, phóng ra kiếm ý đến không khí cũng bị cắt vỡ, nhất thời chung quanh Thất Sát Đạo tử hóa thành chân không.

Cũng may Thất Sát Đạo tử là Hợp Thể kỳ, có thể hoàn thành tuần hoàn trong cơ thể, không cần cùng dưỡng khí bên ngoài trao đổi, không thì chính hắn sẽ thiếu dưỡng khí mà chết.

Tiệt Thiên Thất Sát Bia hóa thành bảy thanh tiên kiếm, lơ lửng bên cạnh Thất Sát Đạo tử, Thất Sát Đạo tử cầm một thanh tiên kiếm trong đó hét lớn một tiếng “Sát”!

Một kiếm này không có bất kỳ dị tượng gì, nhưng Tần Loạn ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng Giang Ly không đi tới, nhưng hắn lại không ngừng đến gần Thất Sát Đạo tử!

Hắn lập tức phản ứng lại, thất thanh nói: “Kiếm này cắt vỡ không gian giữa Thất Sát Đạo tử và Giang Nhân Hoàng, làm khoảng cách hai người ngày càng gần hơn!”

Đó là lưỡi kiếm sắc bén cỡ nào, Tần Loạn biết rất ít về Tiệt Thiên Thất Sát Bia, không biết có thể hóa thành bảy thanh tiên kiếm, càng không biết truyền thuyết cắt đứt một góc Tiên giới!

Giang Ly đối mặt một kiếm này không tránh không né, giơ ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng nắm Thất Sát tiên kiếm, cứ như cầm một sợi lông ngỗng.

Mắt Thất Sát Đạo tử trợn to, không thể tin cảnh này.

Theo hắn nghĩ, không nói khảm thương Giang Nhân Hoàng, chí ít cũng làm đối phương cảm nhận chút áp lực, sao lại dễ dàng nắm tiên kiếm như thế!

Đây là tiên kiếm Tiệt Thiên Thất Sát Bia biến thành mà!

“Ừm, cũng ra gì đấy, tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường không đỡ được một kiếm này, nhưng đả thương tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì không đủ chứ đừng nói làm ta bị thương.”

Giang Ly bình, hai ngón tay phát lực, quăng nhẹ, vứt tiên kiếm và cả Thất Sát Đạo tử đang ngạc nhiên ra phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK