Tịnh Tâm Thánh Nữ mở thần thức, bao phủ hai thành trấn này.
Không chỉ Thượng Hà trấn là tử thành ngay cả Hạ Hà trấn cũng là tử thành!
Những người ở đây cái gọi là sinh hoạt chỉ là một đống thi thể đang hoạt động!
Thảo nào Hồng Trần Tổ sư làm đạo tâm Tiên, Thần cũng phải dao động đi đến đây lại không gợn lên cơn sóng nào, người chết làm sao có cảm giác với mỹ nhân!
Nàng sởn tóc gáy, chưa bao giờ gặp cảnh thế này.
Có tổng cộng tám cái trấn nhỏ ở gần Hồng Trần Tịnh Thổ, làm Tịnh Tâm Thánh Nữ lo lắng là sáu tiểu trấn khác có phải cũng rơi vào cảnh như nơi này không.
Sáu tiểu trấn khác ở rất xa, thần thức của nàng không bao phủ đến.
May mà Giang Ly nhanh chóng cho đáp án.
“Sáu tiểu trấn khác mọi thứ bình thường.” Giang Ly nghĩ nghĩ, giải thích thêm một câu. “Đều là người sống.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ thầm nghĩ thà ngươi đừng giải thích.
Thần thức Tịnh Tâm Thánh Nữ bao phủ hai tiểu trấn, là vì nàng chỉ có thể bao phủ hai tiểu trấn.
Thần thức Giang Ly bao phủ tám tiểu trấn, là vì chỉ có tám tiểu trấn.
Cho dù sáu tiểu trấn đều bình thường, nhưng Tịnh Tâm Thánh Nữ cũng không vui lên được.
“Rốt cuộc các ngươi bao lâu rồi chưa đến đây, có là Hóa Thần kỳ đến cũng không đến nỗi như vậy.”
Thủ pháp làm thi thể giữ nguyên những hoạt động khi còn sống cực kỳ cao cấp, chỉ có nhân vật cỡ Hóa Thần kỳ mới có thể phát hiện manh mối.
Tịnh Tâm Thánh Nữ tâm trạng suy sụp giải thích: “Hóa Thần kỳ đã tích cốc, đối với Trưởng lão trong môn, linh cốc chỉ là việc nhỏ, không cần lo lắng về linh cốc nên trong môn chỉ phái những đệ tử tu vi vô vọng, chỉ có Kim Đan kỳ đóng ở đây, cho một Nguyên Anh kỳ quản lý tám tiểu trấn là được, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Nhưng giờ xảy ra vấn đề lớn rồi!” Giang Ly nghiêm túc nói.
Hai người đi tới quán rượu nhỏ đằng trước, điếm tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón.
“Ồ, hai vị khách quan nhìn lạ mặt quá, có phải từ nơi khác đến không? Hiếm thấy thật đấy, vị này phải chăng là tiên tử đến từ Hồng Trần Tịnh Thổ?”
Thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ dung mạo tuyệt mỹ, điếm tiểu nhị không xác định hỏi, Tịnh Tâm Thánh Nữ không nói gì, chỉ gật đầu.
“Tiểu nhị, hỏi ngươi chút chuyện.”
Giang Ly lấy một viên linh thạch hạ phẩm ra đặt trên bàn.
“Khách quan, cái này không được, không được, hai ngài là quý nhân từ Hồng Trần Tịnh Thổ đến, sao có thể nhận tiền ngài được.” Điếm tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng từ chối.
Từ chối một phen, cuối cùng điếm tiểu nhị vẫn nhận linh thạch.
Nơi này lấy tiền đồng làm giao dịch, một viên linh thạch hạ phẩm là thứ hết sức hiếm thấy.
Tịnh Tâm Thánh Nữ hơi nhíu mày, điếm tiểu nhị hành động tự nhiên trôi chảy, không hề đơ cứng tí nào, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không khác gì người sống.
Nàng dùng thần thức quan sát cẩn thận điếm tiểu nhị, phát hiện ở đan điền, Thức Hải mỗi chỗ có một con cổ trùng, hai cổ trùng công mẫu, một con khống chế hành động, một con khống chế tư duy, là thủ pháp khống thi cực kỳ có kỹ thuật.
Là thủ pháp Khống Thi chỉ người Cổ tộc mới có!
Mà theo nàng được biết, đệ tử trú ở đây chính là người Cổ tộc!
Nàng để phát hiện ở trong lòng, im lặng nhìn Giang Ly và điếm tiểu nhị trò chuyện.
“Mấy năm trước có một tiên tử cực kỳ xinh đẹp đi ngang qua đây không?”
Điếm tiểu nhị không cần nghĩ ngợi nói: “Khỏi phải nói, hai năm trước à không là ba năm trước, có một vị tiên tử đẹp như trong tranh bước ra đi ngang qua đây, mọi người đến cơm cũng không ăn, chạy ra hết để nhìn, nhưng tiên tử không thèm nhìn chúng ta lấy một cái, đi chân trần qua đây, còn có người muốn theo tiên tử, nhưng bị Viên tiên tử cản lại.”
“Viên tiên tử là...”
“Chính là Viên Linh tiên tử tọa trấn nơi này.”
“Nói vậy Viên Linh tiên tử cũng nhìn thấy mỹ nhân như tranh đó, nàng có phản ứng gì, có lộ ra vẻ si mê, có đi lên bắt người lại không?”
Điếm tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng nói: “Khách quan ngài đừng nói lung tung, sao Viên Linh tiên tử có thể thất lễ như vậy, người ta thần sắc như thường, chỉ là lạnh nhạt tán thưởng một câu thật là đẹp thôi.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ nhíu mày, Viên Linh sư muội là người Cổ, đương nhiên không phải hậu nhân Hồng Trần Tổ sư, sao nàng lại không bị ảnh hưởng gì?
Chuyện lạ, chuyện lạ.
Giang Ly như là không phát hiện vấn đề vậy, hỏi điếm tiểu nhị mấy vấn đề linh tinh, ví dụ như năm nay thu hoạch thế nào, Viên Linh giờ ở đâu, Hồng Trần Tịnh Thổ trả bao nhiêu linh thạch để mua linh cốc, có cắt xén hay không vv...
Điếm tiểu nhị nghĩ hai người này là Hồng Trần Tịnh Thổ phái tới điều tra, thành thật trả lời từng cái.
Cuối cùng, Giang Ly cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi có biết mình đã chết rồi không?”
Điếm tiểu nhị mờ mịt nói: “Khách quan, ngài đang nói cái gì vậy?”
“Ha ha, đùa chút thôi, đùa chút thôi.” Giang Ly ha ha hai cái, bảo điếm tiểu nhị không hiểu gì tiếp tục công việc của mình.
“Là Viên Linh làm?”
“Đừng kết luận sớm vậy, ngươi cũng nghe thấy, Viên Linh không bị Hồng Trần Tiên Tử ảnh hưởng, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ.”
“Viên Linh chắc chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng nhìn trình độ nuôi dưỡng cổ trùng, những người này giống hệt người sống, thậm chí không biết mình đã chết, không phải Kim Đan kỳ có thể làm ra được.”
“Hơn nữa không phải chỉ có người Cổ tộc mới dùng cổ được.”
Giang Ly hành tẩu giang hồ nhiều năm, từng thấy rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, đương nhiên suy nghĩ sâu hơn Tịnh Tâm Thánh Nữ chỉ xuống núi tượng trưng đi dạo mấy năm rồi trở về tông môn một chút.
Đáng tiếc Cổ tộc suy thoái, lựa chọn ẩn thế nên Giang Ly không biết gì nhiều về Cổ tộc.
“Viên Linh không có ở đây, không biết đi đâu .”
“Đi, tới Hạ Hà trấn, ta hấy Hạ Hà trấn có một nữ tu Kim Đan, chắc là người các ngươi.” Giang Ly lại dùng thần thức xem xét Thượng Hà trấn, không tìm được khí tức Kim Đan kỳ ở đây.
...
Đỗ Hinh Nhi ngồi xếp bằng trong Tụ Linh trận rẻ bèo, cố gắng tu luyện.
Không biết mấy năm nay bị sao, linh lực không tăng lên chút nào, nàng cảm giác thân thể mình như là cái thùng bị rách, linh khí đi vào bao nhiêu thì ra ngoài bấy nhiêu.
“Có lẽ mình không thích hợp tu luyện thật, đi tới đây cũng coi như hợp với mình.” Đỗ Hinh Nhi tự cười giễu, nàng cảm giác mình chọn đến Hạ Hà trấn là lựa chọn chính xác. “Người như mình ở lại môn phái cũng chỉ là gánh nặng, không bằng rời đi.”
“Ai bảo muội là gánh nặng?” Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Đỗ Hinh Nhi, lúc này nàng mới phát hiện Tịnh Tâm Thánh Nữ đứng ở trước mặt mình, bên cạnh là một nam tử khá anh tuấn.
Nhưng không biết vì sao, trong mắt Thánh Nữ dường như có nước mắt ngần ngận.
Sao Tịnh Tâm Thánh Nữ không cảm thấy thương tâm cho được, Viên Linh thì nàng không ấn tượng gì lắm, nhưng Đỗ Hinh Nhi, nàng lại cực kỳ có ấn tượng.
Sư muội Kim Đan kỳ cảm giác nàng là Thánh Nữ cao cao tại thượng, không dám tới gần nàng, trong Kim Đan kỳ chỉ có Đỗ Hinh Nhi dám thường hay tìm nàng hỏi về tri thức tu đạo.
Vậy mà mấy năm không gặp, đã là âm dương cách biệt.
Trong mắt Tịnh Tâm Thánh Nữ, Đỗ Hinh Nhi cũng chỉ là một cái xác biết đi!
“Là sư tỷ xin lỗi muội, là sư tỷ thất trách...”
Tịnh Tâm Thánh Nữ quỳ dưới đất ôm Đỗ Hinh Nhi khóc nức nở.
Đỗ Hinh Nhi không biết thế là sao, đành phải giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng vỗ lưng Tịnh Tâm Thánh Nữ.