Huyền Ai đạo cô dạo này tự dưng thấy hơi lo sợ, nhất là khi nàng ta nghe nói Giang Nhân Hoàng đến Hồng Trần Tịnh Thổ chơi, làm nàng càng thấp thỏm hơn, sợ Giang Nhân Hoàng phát hiện cái gì.
“Không, không đâu, đệ tử trong môn ít tiếp xúc với Nhân Hoàng, tiếp đãi hắn luôn là Thánh Nữ và Chưởng giáo, hai người này đều không có cổ trùng.”
“Nhân Hoàng dùng thần thức xem đệ tử thì làm sao đây? Không, không có chuyện đó đâu, Giang Nhân Hoàng làm người chính trực, xem đệ tử như vậy khác nào nhìn người trần truồng, đây là hành vi không phải Nhân Hoàng làm.”
“Nhưng lỡ may, Giang Nhân Hoàng luôn có những hành động bất ngờ, lỡ hắn bỗng dưng nổi sắc tâm thì sao?”
Huyền Ai đạo cô trốn trong mật địa Hồng Trần Tịnh Thổ run lẩy bẩy, răng va lập cập, không ngừng an ủi mình rồi lại không ngừng hù dọa mình.
Sợ quá, nếu Thánh Nữ và Chưởng giáo phát hiện kế hoạch của nàng, nàng còn tự phụ là có sức đối phó thậm chí chạy trốn được.
Nhưng đối mặt Đương đại Nhân Hoàng, thì thật đúng là đến chạy cũng không dám chạy, còn không bằng tự sát, xuống địa phủ chuyển thế cho rồi, cũng tốt hơn phi hồn tán phách trong tay Giang Nhân Hoàng.
“Trên thế giới sao lại có kẻ kinh khủng như vậy?”
Thân là người Cửu Châu, ai mà chưa từng nghe truyền thuyết về Giang Ly, đó chính là ngoan nhân tuyệt thế Kim Đan chém Nguyên Anh, Hợp Thể giết Độ Kiếp. Nhân Hoàng cac đời tuy chiến lực siêu quần nhưng không có ai dữ dội như vậy.
Huống chi giờ hắn đã là Đại Thừa kỳ sánh với Địa tiên, sợ là đến Thiên tiên cũng giết được.
Người như thế ở Tiên giới đã là chúa tể một phương chứ đừng nói Cửu Châu .
Huyền Ai đạo cô lớn lên trong Hoàng triều, từng thấy rất nhiều người đấu đá nhau, nhưng từng thấy dưới sức mạnh tuyệt đối, tất cả tâm cơ đều là hư vọng, nên nàng vô cùng thờ phụng cách nói cường giả vi tôn tiêu diêu tự tại.
Sau này nàng vào Hồng Trần Tịnh Thổ một trong sáu đại tông môn, trải qua bao cố gắng, cuối cùng thành Hợp Thể kỳ cực kỳ ít ỏi, trở thành Trưởng lão một phái, thân phận này có ở đâu cũng đều được lấy lễ để tiếp đón.
Thế này chưa đủ, Trưởng lão còn chưa tiếng nói tuyệt đối, nàng muốn làm Chưởng giáo.
Nhưng mọi người không ai chọn nàng.
Nói giỡn, những người khác đâu mù. Cho Huyền Ai đạo cô làm Chưởng giáo, chuyện đầu tiên nhất định là thu đệ tử khắp nơi xưng bá thiên hạ, hưởng lạc cực độ, như vậy đi ngược lại với tôn chỉ của Hồng Trần Tịnh Thổ.
Hồng Trần Tịnh Thổ, tên liền cho thấy rõ tôn chỉ, vùng đất yên tâm nghỉ ngơi trong chốn hồng trần.
Trong lòng Huyền Ai đạo cô chỉ có hồng trần, không có tịnh thổ, đương nhiên bị những Trưởng lão khác phản đối.
Thấy không được làm Chưởng giáo, Huyền Ai đạo cô liền chọn làm mưa làm gió trong bọn đệ tử, kẻ thuận nàng thì tốt đẹp nghịch nàng thì chết, hưởng thụ cảm giác cường giả đến nghiện.
Lập tức nàng liền bị đệ tử báo cáo, Thanh Dục đạo cô triệu tập Trưởng lão hội, quyết định loại trừ Trưởng lão này ra khỏi tông môn.
Sau khi rời tông môn, Huyền Ai đạo cô lưu lạc khắp nơi, tình cờ phát hiện nơi Cổ tộc ở ẩn.
Đối với Cổ tộc chỉ có Nguyên Anh kỳ mà nói, Hợp Thể kỳ là nàng như vào chỗ không người thỏa sức đi lại, muốn học Cổ thuật thì học Cổ thuật, muốn lấy con cổ trùng nào thì lấy con cổ trùng đó.
Cuối cùng nàng học trộm thành công, vẽ ra kế hoạch, trở về Hồng Trần Tịnh Thổ.
Nàng có đầy đủ tự tin, Hồng Trần Tịnh Thổ không biết mưu trá, không chưa từng thấy giang hồ máu me, là một đám cừu non, lấy thủ đoạn và Cổ thuật của nàng, khống chế Hồng Trần Tịnh Thổ không phải chuyện khó.
Muốn hạ cổ trong linh mễ, chỉ có thể hành động từ đầu nguồn, hạ trong Hồng Trần Tịnh Thổ, không chừng sẽ bị Trưởng lão phát hiện.
Lúc đầu kế hoạch của nàng ta là giết người một tiểu trấn, dùng Thi cổ khống chế bọn họ, nhưng không nghĩ tới trước khi mình đến, Viên Linh đã giết người hai tiểu trấn, còn dùng Thi cổ thấp kém khống chế thi thể.
Huyền Ai đạo cô dưới sự hưng phấn, giết Viên Linh, dùng Thi cổ của mình khống chế những thi thể này, mỗi lần thu hoạch vụ thu đều sai Viên Linh và Đỗ Hinh Nhi hạ cổ, mình thì trốn ở mật địa trong tông môn, quan sát mọi chuyện, tùy thời điều chỉnh kế hoạch.
Nàng âm thầm hạ cổ, khống chế thành công vài đệ tử Hóa Thần kỳ.
Hạ cổ năm mươi năm, tất cả đệ tử Nguyên Anh kỳ đều bị nàng khống chế, ngay cả Hóa Thần kỳ cũng khống chế không ít, thậm chí còn có hai Hóa Thần kỳ đột phá đến Hợp Thể kỳ.
Lúc đầu nàng ta định đợi thêm năm mươi năm, đợi đến những người bị khống chế thành Hợp Thể kỳ, nàng liền hành động.
Nhưng bỗng xảy ra biến cố làm nàng quyết định hành động sớm.
Nàng nghe nói Hồng Trần Sư tổ sống lại.
Huyền Ai đạo cô chỉ nghe từng nghe truyền thuyết về Hồng Trần Sư tổ, chưa từng thấy tranh, chỉ tưởng Hồng Trần Tịnh Thổ tự biên tự diễn, nâng cao giá trị bản thân, nhưng dưới sự hiếu kỳ, nàng lại muốn xem thử Hồng Trần Sư tổ có làm Tiên, Thần khom lưng đúng như trong truyền thuyết không.
Thanh Dục đạo cô không nhìn được Hồng Trần Sư tổ, lại lo lắng sư tổ tỉnh lại không có ai, nàng liền phái một hậu nhân sư tổ trông chừng bên cạnh, nhưng nàng không biết, hậu nhân sư tổ này đã bị hạ Khống Tâm cổ lâu rồi.
Huyền Ai đạo cô gọi hậu nhân đó tới, sai vẽ lại tiên nhan Hồng Trần Sư tổ.
Khi nàng ta thấy được bức họa, cả người như bị sét đánh, hơi thở nặng nhọc.
Thế gian thật sự có người mị lực không phân biệt nam nữ, bức họa này thật là loại phàm phu tục tử như ta xứng được xem sao, cường giả vi tôn mỹ nhân thuộc về ta...
Huyền Ai đạo cô tâm tư phân tán, suy nghĩ trên trời dưới biển, trăm ngàn suy nghĩ cuối cùng hóa thành một:
Chiếm nàng, chiếm nàng, chiếm lấy nàng!
Lúc này Huyền Ai đạo cô chọn phát động chính biến soán vị!
Nàng muốn ở bên Tổ sư đời đời kiếp kiếp!
“Huyền Ai, sao ngươi lại ở đây!” Thanh Dục đạo cô nhìn thấy Huyền Ai đạo cô xuất hiện trước mặt, cực kỳ hoảng sợ, nhất là nhìn thấy phía sau nàng ta còn dẫn một đống đệ tử ồn ào, thậm chí trong đó còn có hai vị Hợp Thể kỳ, quả thực không thể tin được hai mắt mình.
Chúng Trưởng lão cũng như gặp đại địch, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Các nàng tuy Hợp Thể kỳ, nhưng lòng dạ đơn thuần, còn lâu mới so bằng Huyền Ai.
Soán vị?
Đó không phải thứ trong thoại bản mới có à, sao lại có thể xảy ra ở Hồng Trần Tịnh Thổ?
“Cả tiếng sư muội cũng không gọi à, muội đau lòng quá, Thanh Dục sư tỷ.” Huyền Ai đạo cô mặt cười cười nhìn Thanh Dục đạo cô, nắm chắc phần thắng.
“Chỉ hận ta nhân từ nương tay, ngày xưa ta nên đập chết ngươi!”
Thanh Dục đạo cô phẫn nộ vô cùng, nhưng không sợ Huyền Ai đạo cô, nàng tin tưởng trong vòng ba mươi chiêu hạ được đối phương.
Tâm tính Huyền Ai đạo cô không hợp với công pháp Hồng Trần Tịnh Thổ, bởi vậy nàng là Hợp Thể kỳ yếu nhất, Trưởng lão ở đây đều tin tưởng đánh bại được nàng ta.
Năm vị Trưởng lão một vị Chưởng giáo, tổng cộng sáu vị Hợp Thể kỳ, đối diện tính cả Thanh Dục đạo cô cũng mới ba vị Hợp Thể kỳ, chiến lực chênh lệch rất lớn.
“Thanh Dục sư tỷ thật oai phong, luận đánh nhau sư muội đương nhiên bái phục chịu thua, nhưng mấy đệ tử này đều bị Khống Tâm cổ của muội khống chế, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của muội, nếu sư tỷ dám đụng muội một cái, muội liền cho một người tự sát!”
Huyền Ai đạo cô hờ hững nói, làm Thanh Dục đạo cô ra chiêu đến một nửa phải ngừng lại, năm vị Trưởng lão cũng ném chuột sợ vỡ bình, không dám ra tay.
Thấy các nàng còn đang do dự, Huyền Ai đạo cô nói tiếp: “Không tin? Vậy biểu diễn một người cho mọi người thấy.”
Một đệ tử đứng ở phía sau bước ra khỏi hàng, không chút do dự móc tim ra, mất mạng ngay tại chỗ!
“Huyền Ai!” Thanh Dục đạo cô phẫn nộ đến tận cùng, giận mà mắt muốn nứt, máu tươi từ hốc mắt chảy ra, phẫn nộ xông thẳng lên trời, trên đầu tiếng sấm cuồn cuộn, tựa như thiên uy, lại như điềm báo bước vào Độ Kiếp kỳ!
Nàng hận mình lúc trước nhân từ nương tay, nàng hận mình không phát hiện Khống Tâm cổ, nàng hận mình không mạnh mẽ giống Giang Ly.
Nàng hận!