Biết được phía trước có yêu thú thành tiên, hai người một ấn không xộc thẳng lên mà thật cẩn thận tới gần.
Giang Ly nhìn thấy một con Thanh Ngưu quái dị cỡ gò núi nằm ngủ dưới tàng cây, cổ đeo cái chuông đồng, bốn mắt bốn sừng, hình thể khổng lồ phù nề, bụng căng phồng, da bị thân thể căng nứt toác, không ngừng có nước đặc chảy ra, xấu xí vô cùng.
Làm người ta ghê tởm hơn là, thỉnh thoảng có những con yêu thú hình dạng khác nhau chui ra từ chỗ da nó bị nứt, yêu thú mới vừa sinh ra mắt còn không mở đã liếm thứ nước đặc chảy ra từ Thanh Ngưu dị dạng, yêu thú từ Luyện Khí kì nháy mắt thành Trúc Cơ kỳ sau đó rời nơi này.
“Đ- đây là nguồn gốc của yêu thú!” Minh Chung thấp giọng nói, giọng đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm Thanh Ngưu dị dạng hai mắt đỏ bừng, móng tay đâm vào lòng bàn tay hận không thể lập tức giết con Thanh Ngưu dị dạng này.
“Đó là A Thanh của sư phụ!” Âm Dương Thiên Ấn thất thanh kinh hô, tuy hình ảnh thay đổi nhưng nó vẫn nhận ra đó là thú cưỡi của Đạo Tổ: "A Thanh, ta là Âm Dương Thiên Ấn đây, sư phụ đâu rồi?”
Ụm bò…
Thanh Ngưu dị dạng bừng tỉnh, hai mắt đầy tơ máu và điên cuồng.
Nó khó chịu đạp bốn chân, giẫm chết hết mấy con yêu thú uống nước đặc của nó, không hề quan tâm, trong mắt nó chỉ có hai người một ấn.
Nhất là ấn chương biết nói!
“Nó là thú cưỡi của Đạo Tổ?” Giang Ly từng thấy bức họa Đạo Tổ Đạo tông cưỡi ngưu thăng thiên, một người một ngưu cùng thành tiên, hắn làm thế nào cũng không liên hệ được con quái vật trước mắt và Thanh Ngưu tiên khí bay bay lại với nhau.
Thanh Ngưu dị dạng húc tới, Âm Dương Thiên Ấn hoàn toàn không sợ, chọn đấu pháp thô bạo nhất, dùng thân ấn đâm sừng ngưu, phát ra tiếng trầm đục.
“A Thanh ngươi bình tĩnh!”
Thanh Ngưu dị dạng không nghe Âm Dương Thiên Ấn nói, một ngưu một ấn đánh với nhau mấy trăm dặm xung quanh đều san thành bình địa.
Minh Chung được Giang Ly bảo vệ, không thấy rõ cả hai đánh thế nào, chỉ nghe được tiếng đánh, tiếng Thanh Ngưu kêu bòò và tiếng Âm Dương Thiên Ấn rống giận.
Miệng Thanh Ngưu dị dạng phun pháo sáng, thành con đường nhỏ cháy đen mấy ngàn km, mặt đất cũng run run.
Âm Dương Thiên Ấn đỡ đòn này trực diện, bị đánh mặt xám mày tro.
“A Thanh, ngươi đừng ép ta! Ngươi biết năng lực của ta! Ta có thể khống chế nhân quả của ngươi!” Âm Dương Thiên Ấn gầm lên, Minh Chung không ngờ Âm Dương Thiên Ấn cãi nhau ầm ĩ với mình lại có lúc phẫn nộ như vậy.
“Nhân quả đâu? Tại sao ta không nhìn thấy nhân quả của ngươi!” Âm Dương Thiên Ấn kinh ngạc, Thanh Ngưu trước mặt nhất định là thú cưỡi của sư phụ, là yêu thú xuất thân Cửu Châu, dù có thành tiên, nó cũng có thể khống chế nhân quả Thanh Ngưu.
Nhưng giờ đừng nói khống chế, đến nhìn không thấy được!
Âm Dương Thiên Ấn thất thần, bị Thanh Ngưu dị dạng húc bay, khi nó lại bay trở về tính đại chiến ba trăm hiệp tiếp với A Thanh thì phát hiện Giang Ly thay thế vị trí nó, đánh với Thanh Ngưu dị dạng.
Vừa giao thủ Giang Ly liền cảm nhận được một luồng cự lực hơn hẳn Độ Kiếp kỳ, quả thật là tiên thú.
Hắn thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, cố gắng thu lại thành người khổng lồ cao tới trăm mét, tương đương với Thanh Ngưu dị dạng.
Sau lưng hắn mọc ra hai tay, bốn cái tay cầm bốn cái sừng của Thanh Ngưu dị dạng, ném nó bay, đâm gãy đại thụ lúc nãy nó ngủ.
Một cái nhẫn cũ nát văng ra từ đại thụ làm Giang Ly chú ý.
Hắn cầm nhẫn, phát hiện có từng sợi tiên lực tràn ra từ nhẫn, vừa chạm vào ngoại giới liền chuyển hóa thành lượng lớn linh khí.
“Đây là... Nhẫn trữ vật dùng để trữ tiên lực?” Giang Ly từng nghe Trường Tồn Tiên Ông nói, bình thường trước khi tiên nhân hạ phàm đều sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn đạc biệt chứa đầy tiên lực, chỉ chứa được tiên lực, nhưng lượng chứa lớn kinh người, có thể cho tiên nhân sử dụng mấy ngàn, mấy trăm ngàn năm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật thật, không chắc chắn lắm.
Giang Ly nghĩ linh khí ở đây nồng đậm chính là vì cái này.
Hắn thậm chí có suy đoán lớn mật hơn, linh khí khắp đại lục đều từ chiếc nhẫn này!
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!” Thanh Ngưu dị dạng lăn một vòng dưới đất, miệng nói tiếng người.
“Hóa ra ngươi biết nói? Ngươi là thú cưỡi của Đạo Tổ?”
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!”
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!”
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!”
Thanh Ngưu dị dạng không ngừng lặp lại câu đấy.
Thật ra Giang Ly có thể nhìn ra, Thanh Ngưu cũng bị Vực Ngoại Thiên Ma ô nhiễm, đã mất lý trí, vừa rồi nó nói chuyện chỉ là một chấp niệm trong lòng, cho nên nó chỉ biết lặp lại một câu.
“Là kẻ nào muốn cướp nhẫn của sư phụ! A Thanh! Trả lời ta!” Âm Dương Thiên Ấn không ngờ Thanh Ngưu còn có lý trí, vội vàng quát hỏi.
“Vô ích thôi, nó không còn là A Thanh mà ngươi biết nữa.” Giang Ly lắc đầu, bốn tay cùng sử dụng, đánh Thanh Ngưu.
Nhưng dù là đập gãy sừng Thanh Ngưu, Thanh Ngưu vẫn lặp lại câu đó.
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!”
Giang Ly đã hiểu, mấy ngàn năm qua Thanh Ngưu luôn canh giữ chiếc nhẫn, chờ đợi Đạo Tổ trở về, cũng dựa vào tiên lực trong nhẫn, sống tàn đến nay.
Cũng may Thanh Ngưu không rời nơi này, nó mà tới phía con người một chuyến, con người đã chết sạch từ lâu.
Tiên thú phát điên, Cửu Châu không có bao nhiêu thủ đoạn ngăn lại được.
Giang Ly giữ lại Thanh Ngưu, Âm Dương Thiên Ấn chầm chậm bay đến trước Thanh Ngưu, dùng giọng phức tạp gọi một tiếng “A Thanh”.
Nó còn nhớ ngày đó, dương liễu đung đưa, gió nhẹ dìu dịu, suối nhỏ róc rách, A Thanh nằm ngủ dưới tán liễu, sư phụ gối A Thanh, cầm mình, mỉm cười như đang suy nghĩ gì đó.
Sao khi gặp lại nhau, đã là cảnh còn người mất, A Thanh nổi điên, sư phụ biến mất, chỉ còn mình nó lẻ loi.
Bóng Âm Dương Thiên Ấn in trong mắt Thanh Ngưu, từng giọt máu và nước mắt hòa nhau chảy xuống, chạm vào đất phát ra tiếng bộp bộp.
“Giết... ta...” Thanh Ngưu phát ra tiếng yếu ớt, đứt quãng.
“A Thanh, ngươi khôi phục thần trí rồi?” Âm Dương Thiên Ấn kinh hỉ.
“Các ngươi là người xấu cướp nhẫn của lão gia! Trả nhẫn lại đây!” A Thanh gầm lên, rồi lại dùng giọng cầu xin nói: "Giết... ta...”
Âm Dương Thiên Ấn thở dài một tiếng, biết A Thanh đang đau đớn, một lòng muốn chết.
Nó xin Giang Ly ra tay, cho A Thanh được thanh thản.
Giang Ly phất tay, chém đứt đầu A Thanh.
Tuy Thanh Ngưu chết nhưng vẫn có yêu thú không ngừng bò ra từ cơ thể Thanh Ngưu, Giang Ly bất đắc dĩ, đành phải đốt thi thể A Thanh thành tro.
Giang Ly cứ nghĩ Vực Ngoại Thiên Ma chỉ ô nhiễm người hạ giới, không nghĩ đến tiên thú cũng bị ô nhiễm.
Cơ thể Thanh Ngưu rõ ràng đã bị Vực Ngoại Thiên Ma cải tạo, Giang Ly cảm nhận được rất nhiều máu yêu thú trong cơ thể nó, đủ loại động vật, con nào cũng có, cũng may Thanh Ngưu là tiên thú, không thì trong cơ thể có nhiều máu lung tung như vậy, đã chết từ lâu.