• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải ngươi nắm giữ nhân quả à, xem thư viện ở đâu?”

Âm Dương Thiên Ấn lắc đầu: “Ta chỉ nắm giữ nhân quả người và chuyện ở Cửu Châu, nhân quả thế giới này ta không nhìn được.”

Ngôn ngữ thế giới này thì dễ học, đối với Giang Ly Đại Thừa kỳ và Tiên khí thành tinh thì không khó, nhưng nói được thì sao, chẳng ai quan tâm bọn họ.

Giang Ly ngăn người qua đường hỏi, đối phương không nhíu mày, không kinh ngạc, vòng qua Giang Ly, không thèm nhìn một cái.

Giang Ly kéo đối phương lại, nhưng đối phương vẫn bước tại chỗ, không để ý tới Giang Ly.

Trả lời câu hỏi Giang Ly không phải là trách nhiệm của họ.

Giang Ly còn định tìm cảnh sát, nhưng thế giới này không có người phạm tội nên không có cảnh sát.

“Không phải ngươi là Tiên khí à, nghĩ cách đi.”

“Không phải ngươi là Nhân Hoàng à, nghĩ cách đi.”

Đôi bên bốn mắt nhìn nhau, nhìn mọi người không có tình cảm, không biết sợ hãi, chỉ nghĩ hoàn thành nhiệm vụ, nhất thời không có đầu mối.

“Nếu hai vị rảnh, không bằng nói chuyện với ta đi?”

Tiếng nói đầy tình cảm vang lên, một người một ấn cảm thấy cứ như tiếng trời, bọn họ thấy một nam tử trung niên cười haha đứng bên đường vẫy tay với hai người.

Giang Ly đã dùng thần thức nhìn thấy người này, nhưng không chú ý y có tình cảm.

“Ngươi là?” Âm Dương Thiên Ấn hỏi.

Tuy đối phương có tình cảm làm Thiên Ấn kỳ quái, nhưng không có cảnh giác, nó không cho rằng thế giới này có thứ uy hiếp được nó.

Giang Ly thì không lơ là, hắn suy đoán rất nhiều tình huống về Đạo Tổ, một trong đó chính là Đạo Tổ bị người ta giam giữ. Thế giới nhốt được Đạo Tổ, hắn phải cẩn thận.

“Lần đầu gặp mặt, hai vị khách thiên ngoại, các ngươi có thể gọi ta là Tổng thống số 506, đương nhiên, ta tự đặt tên cho mình là Minh Chung, nếu các ngươi gọi ta là Minh Chung, ta sẽ rất vui.”

“Ta là Âm Dương Thiên Ấn, ngươi có thể gọi ta là Thiên Ấn.”

“Giang Ly.” Giang Ly dừng một chút, hỏi: "Ngươi biết lai lịch bọn ta?”

Thế giới này đầy sóng điện từ, quang não không phải cầm trong tay mà ở trong sóng điện từ, mọi người có thể gọi quang não của mình trong không khí, Minh Chung nhấn trong không khí một cái, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mặt hai người.

Trên màn hình chính là Âm Dương Thiên Ấn tự dưng xuất hiện, khóc sướt mướt trên trời, còn khóc năm ngày, sau đó Giang Ly cũng xuất hiện từ hư không, hai người đáp xuống đô thị.

Giang Ly hiểu rõ, thiết bị theo dõi của thế giới này có mặt khắp nơi.

“Hai vị đến từ đâu? Là tinh cầu khác à?” Minh Chung mắt sáng rực hỏi, rất có hứng thú với hai người.

Cửu Châu và thế giới vô tình dù đều thuộc về thế giới đại lục nhưng có tinh cầu, nhưng những tinh cầu đó không có linh khí và dưỡng khí, môi trường cũng rất khắc nghiệt, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm có thể cỡ ngàn độ, không có sinh linh nào sinh ra được.

Không giống thế giới tinh thần, ít ra có mấy tinh cầu môi trường khá thoải mái, thế giới đại lục thì một tinh cầu cũng không có.

Đương nhiên Minh Chung không biết điều này, y nghĩ dù bây giờ tinh cầu không quan sát thấy sinh mệnh, nhưng có thể là không quan sát thấy sinh mệnh trên tinh cầu.

Ví dụ sinh vật được tạo từ carbon và người máy y không rõ cấu tạo trước mắt.

“Giới thiệu một chút về thế giới các ngươi đã, rồi bọn ta giới thiệu sau.” Giang Ly nói.

Minh Chung dẫn hai người đến một chỗ nhà ăn, nghĩ thức ăn dinh dưỡng có lẽ không hợp khẩu vị khác từ thiên ngoại, tự mình xuống bếp làm hai món còn khó ăn hơn thức ăn dinh dưỡng.

Rồi bưng lên cho Âm Dương Thiên Ấn một khay pin nguyên tử, làm Âm Dương Thiên Ấn mặt kiểu không hiểu gì.

Khi Giang Ly lễ phép nếm một món thử, may mắn mình đã Tích Cốc.

“Như ta đã nói, ta là Tổng thống số 506, là Tổng thống đời thứ 506, trước khi bọn ta sinh ra đã dựa theo gen quyết định nghề nghiệp tương lai nên lấy nghề nghiệp tự hào là tên để phân biệt nhau.”

“Ta là ngoại lệ, cảm thấy Tổng thống số 506 không dễ nghe nên đặt tên cho mình.”

“Tại sao các ngươi tại sao xóa tình cảm của mình?” Giang Ly hỏi.

Minh Chung nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn ta muốn sống.”

“Chẳng lẽ có tình cảm thì không sống được sao?” Âm Dương Thiên Ấn thấy lý do quái lạ, mọi sinh linh Cửu Châu đều có tình cảm, không thấy ai bởi vì có cảm giác mà chết.

“Ta thấy hai vị chỉ lòng vòng trên bầu trời con người, không tới chỗ khác?”

“Chẳng lẽ một bên khác đại lục không phải người?”

Minh Chung mở màn hình, mấy trăm loại quái thú hình thù kỳ quái xuất hiện, có đầu hổ mình lộc, có giống tê giác nhưng có tám mắt, có cự xà sấm sét vờn quanh: “Đây là thứ ở bên còn lại đại lục, bọn ta gọi chúng là Hung thú.”

“Hiện giờ hơn nửa đại lục đã là địa bàn Hung thú, con người chỉ chiếm gần nửa. Hơn nữa diện tích còn đang dần thu hẹp lại.”

“Lúc đầu Hung thú không mạnh lắm, bọn ta dựa vào đạn đạo có thể chống lại Hung thú. Bọn ta cứ tưởng chỉ cần khoa học kỹ thuật tiến bộ thêm một bậc, vũ khí càng mạnh thì sớm muộn gì cũng giải quyết được Hung thú.”

“Nhưng bọn ta quá lạc quan. Khoa học kỹ thuật của bọn ta đúng là tiến bộ, nhưng Hung thú tiến hóa còn nhanh hơn bọn ta! Cuối cùng đến vũ khí hạt nhân bọn ta đã dùng mấy ngàn, những vẫn bị Hung thú chặn lại!”

Giang Ly thấy Hung thú hay yêu thú của thế giới này, tốc độ tu luyện rất nhanh.

“Cứ tiếp tục như vậy ,sớm muộn gì loài người cũng bị Hung thú nuốt chửng.”

“Bọn ta cho là khoa học kỹ thuật tiến bộ là quá trình ‘tích lũy lâu dài rồi bùng phát’, cứ theo đuổi ‘bùng phát’ là không được. Vì thế bọn ta xóa tình cảm cho mấy thế hệ, tập trung tinh lực ‘tích lũy’ rồi cho một thế hệ có tình cảm, nghiên cứu người đi trước để lại, ví dụ cần liên tục thử lỗi thí nghiệm khoa học kỹ thuật, phim ảnh, tiểu thuyết, phim truyền hình vv... phát triển khoa học kỹ thuật, không được chỉ dùng khoa học kỹ thuật phát triển khoa học kỹ thuật, cứ thế từ từ, phát triển khoa học kỹ thuật cần giải trí để tạo linh cảm.”

“Vào thời đại ‘tích lũy’ sẽ chọn một Tổng thống có tình cảm, còn thời ‘bùng phát’, sẽ chọn Tổng thống không có tình cảm.”

“Theo cách này khoa học kỹ thuật quả thật phát triển vượt trội, lần lượt nghiên cứu ra rô bốt, quang não, đạn phỏng dương, pháo diệt vv…”

“Như các ngươi thấy, bọn ta đang ở thời đại ‘tích lũy’.” Minh Chung nói tới đây, trong ánh mắt dường như ánh lên sự tự hào, nhưng lại vụt buồn bã, giọng nói tuyệt vọng.

“Nhưng cho dù bọn ta cố gắng phát triển mấy vẫn không bằng tốc độ tiến hóa của Hung thú. Phòng tuyến của bọn ta mỗi năm đều lùi dần lại.” Giọng Minh Chung hơi nghẹn ngào: "Tốc độ tiến hóa của bọn chúng thật sự quá nhanh.”

“Thật ra tất cả mọi người biết, cứ tiếp tục thế này loài người sẽ diệt vong. Nhưng không làm vậy thì khoảng cách bọn ta diệt vong sẽ càng ngắn hơn.”

“Các ngươi… có thể cứu bọn ta không?” Minh Chung cầu xin.

“Tại sao không rời đại lục, bay đến tinh cầu khác?” Giang Ly hỏi, lấy trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này, hoàn toàn có thể di dân ngoại tinh, gì mà chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm hơn một ngàn độ, bão cát cao nghìn mét cũng vượt qua được.

Minh Chung ngẩn người, hỏi ngược lại: “Các ngươi không biết? Càng xa đại lục thì lực hấp dẫn càng mạnh, làm sao bay ra được?”

Giang Ly nghe vậy đi ra nhà ăn nhảy lên, lúc nãy hắn và Âm Dương Thiên Ấn bay thấp nên không có cảm giác gì, nhảy lên cao mới cảm nhận được lực hấp dẫn ngày càng mạnh thật, lúc lực hấp dẫn mạnh nhất, đến tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng không thể chỉ dựa vào nhục thể được, lên mãi đến mười triệu mét thì lực hấp dẫn mới biến mất.

“Quả nhiên không dễ bay ra được.” Giang Ly rơi xuống đất.

Minh Chung trợn mắt há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK